Anh Vương cắt lời, nụ  nhẹ như gió xuân:
“Ta  để tâm. Con cái là chuyện trời định — hơn nữa, chẳng  chúng    Châu Châu  ?”
Ta ngẩng lên, bắt gặp ánh  của , trong lòng như  ngọn lửa ấm lan tỏa.
Lần đầu tiên, giữa chốn quyền quý đầy sóng ngầm ,  thấy  thực sự  che chở.
“Nếu nàng bằng lòng gả cho , thành  xong,  sẽ đưa nàng về Giang Nam. Nơi  sơn thủy hữu tình, rời xa thị phi, cũng  thể để nàng đem sản nghiệp Tạ gia mở rộng. Vùng đất phồn hoa , nhất định sẽ khiến nàng yên lòng.”
Ta  kịp đáp, Châu Châu  níu lấy tay áo , đôi mắt tròn xoe lấp lánh nước:
“Nương ơi, nương  thích Châu Châu ?”
Lòng  mềm nhũn, đưa tay véo nhẹ khuôn mặt phúng phính :
“Được,  nguyện  mẫu  của Châu Châu.”
Chỉ một câu, mà  thị phi, oán hận trong lòng  đều hóa thành mây khói.
Vài ngày ,thánh chỉ ban hôn   truyền xuống.
Ta chính thức trở thành Anh Vương phi.
Phủ Tạ mở rộng môn đình nghênh đón thánh ân, khắp kinh thành chấn động.
Không ai ngờ, Tạ gia – một hoàng thương vốn khiêm cung –   hai  con gái một bước lên mây: một là Quý phi nương nương, một là đương kim Vương phi.
Hai tháng , Tạ đại tiểu thư còn  thế tử phủ Tề An nh.ụ.c m.ạ  cửa phủ.
Vậy mà nay,  đường hoàng trở thành Vương phi, địa vị cao quý, vinh hoa vô hạn — từ kẻ  bỏ rơi thành   vạn .
Cả kinh thành dậy sóng.
nguyenhong
“Thế tử mà năm  cưới  Tạ Dư Nguyệt, giờ  là cháu rể của Quý phi nương nương!”
“Vì một ả Tống Lạc Dao mà phụ nghĩa bội ước, giờ phủ Tề An thành trò  thiên hạ.”
“Hầu phu nhân khi  còn sai hạ nhân gọi Tống Lạc Dao là ‘Thế tử phi’, nay chắc hối  kịp.”
Trong phủ Tề An, Hầu gia đang nổi trận lôi đình,  chồng sổ nợ quản sự dâng lên, mặt tái mét:
“Sổ trong cung còn  trả, sản nghiệp  cầm cố gần hết, giờ  thêm nợ ngoài phố là ?”
Quản sự cúi đầu đáp:
“Khải bẩm Hầu gia, đây là nợ do phu nhân và Tống cô nương mua sắm, đến kỳ  thanh toán, các cửa hàng đều kéo đến đòi.”
Hầu phu nhân giật lấy sổ, gào lên:
“Năm nghìn lượng ở Bách Vị Lâu, mấy ngàn ở Cẩm Tú Các? Từ bao giờ    trả tiền? Trước   ai dám thu của phủ Tề An ?”
Quản sự run rẩy:
“Là do   Tạ tiểu thư từng dặn,  phủ Tề An đến,   lấy tiền. Nay hôn ước hủy, nàng sai  đem sổ nợ hai năm  thu, tổng cộng ba vạn lượng. Nếu  trả trong một tháng, họ sẽ kiện lên nha môn.”
Nghe đến đây, Hầu phu nhân tái mặt, ngã phịch xuống ghế:
“Con tiện nhân độc ác ! Dám đến đòi nợ?”
Hầu gia đập bàn rầm một tiếng, giận dữ quát:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuong-quan-du-nguyet/chuong-6-hoa-do-rua-han-tan-nuong-cua-anh-vuong.html.]
“Câm miệng! Người  hủy hôn là vì các ngươi. Nay nợ thì  trả, đó là đạo trời. Dám  thêm một lời,  lập tức bỏ ngươi!”
Phủ Tề An rối như tơ vò.
Của hồi môn, ruộng đất đều  bán. Cả hồi môn của Tống Lạc Dao cũng  đem cầm,  mà vẫn thiếu năm nghìn lượng.
Hạn trả nợ sắp đến, Hầu gia c.ắ.n răng bán luôn cả phủ .
Mà khắp kinh thành, chẳng ai trả giá cao — vì  Anh Vương sớm sai người tung tin: phủ Tề An  bán nhà để trả nợ.
Giá bạc tụt dốc t.h.ả.m hại.
Cuối cùng, ngôi phủ  bán   đến một nửa giá thị trường.
Dọn đến tiểu viện ba gian chật hẹp, Hầu phu nhân  lóc t.h.ả.m thiết:
“Phủ Tề An    thể sống ở nơi thế ? Còn mặt mũi nào gặp các phu nhân trong thành nữa?”
“Chát!” – Hầu gia tát thẳng  mặt bà .
“Nếu   ngươi cùng đứa con ngu xuẩn  tự chuốc họa,  đến nông nỗi ? Còn kêu than gì nữa?”
Phủ Tề An lụn bại, danh tiếng tiêu tan.
Còn , chẳng bận tâm đến sóng gió ngoài .
Từ ngày  thánh chỉ ban hôn, Châu Châu liền dọn sang Tạ phủ sống cùng , suốt ngày ríu rít gọi “nương”, chẳng buồn  về phủ Anh Vương.
Anh Vương nhiều  đến, chỉ   khổ,  ép Khâm Thiên Giám chọn ngày lành, thúc giục hôn sự hết   đến  khác.
Cuối cùng, hôn lễ định  một tháng.
Ngày , cả kinh thành nô nức kéo  đường.
Ta mặc giá y đỏ thẫm, đầu đội phượng quan, bước lên kiệu hoa.
Giữa tiếng trống rộn ràng, hoa giấy tung bay.
Khi kiệu  ngang con phố quen,  thoáng   ngoài — nơi đó,phud Tề An Hầu năm xưa , giờ  trở thành thiện đường do  chuộc lại, cưu mang dân nghèo và tị nạn.
Giữa đám ,  thấy Phó Thịnh và Tống Lạc Dao — y phục cũ kỹ, tóc tai tán loạn, gương mặt hốc hác.
Tống Lạc Dao bụng mang  chửa, cúi đầu lãnh cháo cứu tế, tay run run đỡ bát.
Một cảnh chua xót đến nực .
Ta vén nhẹ khăn trùm đầu, ánh mắt bình thản, tay siết chặt ngọc như ý,  về phía  — nơi Anh Vương cưỡi ngựa dẫn kiệu, ánh mặt trời dát vàng lên áo bào đen thẫm.
Trong lòng , bỗng dâng lên một thứ bình yên  từng .
Ta nghĩ đến Châu Châu gọi  là “nương”, khóe môi khẽ cong, nhẹ đến mức chỉ  chính   thấy  thở của .
Đêm động phòng hoa chúc,  sẽ  với  một bí mật -
Thái y mà cô mẫu phái đến  chữa khỏi cho .
Thân thể  nay    khang kiện.
Từ nay về ,  và  sẽ  những đứa con của riêng .
Không còn oán hận,  còn trả thù — chỉ còn nụ  trong ánh đèn đỏ rực giữa đêm Giang Nam.
Hết.