20
Sau khi Ninh Vương rời , Triều Dương buồn bã suốt mấy ngày.
 
Nàng  tự cảm thấy khi đó    lỡ lời, đối với vị  trưởng , nàng  rốt cuộc là  nhiều tình cảm hơn là oán trách.
 
Ta  bên cạnh, lặng lẽ  nàng  dựa  lan can ngây .
 
Nhớ đến   khi vội vàng thoáng thấy  ở chỗ Ninh Vương,  do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng.
 
“Điện hạ, giữa   ruột thịt  gì  mâu thuẫn gì  thể giải? Lúc  gặp , trong lòng điện hạ vẫn luôn nhớ nhung, giờ đây khó khăn lắm mới  thể gặp , cần gì  đôi co? Ninh Vương ở cách công chúa phủ  xa,  điện hạ  đến đó thăm hỏi?”
 
Triều Dương vốn cảm thấy     chuyện quá đáng,  tổn thương  trưởng, giờ phút    cho bậc thang , nàng   do dự thuận thế xuống đài.
 
Chỉ thấy nàng  tỏ vẻ kiêu ngạo gật đầu: “Vậy tới đó thăm hỏi .”
 
Ngày hôm đó, bóng đêm buông xuống.
 
Triều Dương dẫn theo   đến chỗ ở của Ninh Vương.
 
Cuối con hẻm đá xanh dài mười dặm, là một tòa nhà uy nghiêm  kín đáo.
 
Đến cửa, hạ nhân trong phủ chuẩn  tiếp đón chúng  ,   Triều Dương ngăn .
 
Nàng   mang đến cho Ninh Vương một bất ngờ.
 
“Ca ca từ nhỏ   thích ăn bánh củ mài mứt táo của mẫu phi,      hợp khẩu vị của  ?”
 
Nàng  quyết định đến thăm Ninh Vương, còn hào hứng tự  xuống bếp  món điểm tâm .
 
Nàng  còn tự tay cầm,   ai khác động .
 
 khi  qua sân, bước chân đột nhiên khựng .
 
Chỉ thấy  ánh trăng lạnh lẽo, một  nam nhân cường tráng thô kệch đang  đó, trong mắt lóe lên tinh quang của dị tộc.
 
Một đôi mắt xếch, một vết sẹo  xí chạy dọc khuôn mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuong-trieu-duong/chuong-15.html.]
 
Chỉ  thấy   âm trầm  : “Đã lâu  gặp, công chúa càng ngày càng xinh .”
 
Đó là Hô Diên Hùng.
 
Điểm tâm mà Triều Dương cầm trong tay cứ như  rơi xuống đất, vương vãi khắp nơi, tất cả đều dính bụi bẩn.
 
21
“Triều Dương, đây chỉ là kế sách tạm thời.”
 
Ninh Vương  sắc mặt tái nhợt của  , vội vàng giải thích.
 
Triều Dương  giống như   thấy.
 
Những nỗi nhục nhã năm đó, nàng  liều mạng  quên  nhưng gần như chỉ trong chớp mắt, tất cả  ùa về.
 
Triều Dương cảm thấy m.á.u huyết cả   đều  đông cứng .
 
Năm năm gió tuyết ở Hồ Yết dường như  bao giờ dừng  trong lòng nàng .
 
Hai mắt nàng  gần như mất  tiêu cự, trong miệng lẩm bẩm :: “Tại ?”
 
Ninh Vương dường như  cảm nhận  nỗi đau đớn của nàng , chỉ đang đóng vai một   trưởng kiên nhẫn.
 
“Trong tay Lý Thành Giác  phi vân kỵ, nếu   tranh giành với  cần  sự trợ giúp.”
 
“Hiện giờ Hô Diên Hùng  đồng ý với ,  khi đại sự của  thành công, chỉ cần giao ba thành ở biên giời cho , từ đây Đại Lương và Hồ Yết sẽ kết hòa bình vĩnh viễn.”
 
“A Lan,  sẽ là nữ tử tôn quý nhất của Đại Lương chúng ,  ai  thể  tổn thương  nữa.”
 
Triều Dương  ,  giống như chịu một kích thích lớn hớn.
 
Nàng  lôi kéo ống tay áo của Ninh Vương, giống như khi còn nhỏ.
 
“Ca ca,  cầu xin ,  giúp  g.i.ế.c ,  g.i.ế.c   ?”
 
Ánh mắt Ninh Vương lộ  vẻ đau xót, nhưng vẫn bình tĩnh đến mức gần như tàn nhẫn mà : “Không , Triều Dương,   đại sự tất nhiên   hy sinh.”