12
 
Đêm trở về từ điện Kim Minh,   rơi  một giấc mơ.
 
Trong giấc mơ chỉ là những cảnh tượng vụn vặt.
 
Trong một cung điện hẻo lánh nào đó của hoàng cung.
 
Năm , cô bé sáu tuổi  một lão thái giám bịt chặt miệng, trói tay chân, đè   một cách dâm loạn.
 
Bộ quần áo rách nát   cô bé  xé rách,  mặt đọng  những giọt nước mắt kinh hoàng,  giãy giụa nhưng sức lực  quá yếu, chỉ  thể tuyệt vọng nhắm mắt .
 
 lúc , cửa điện  một  đá văng.
 
Giọng  trong trẻo của một thiếu niên vang lên, mang theo cơn giận  thể kiềm chế: “Tên thái giám khốn kiếp, dám ở đây   chuyện ô uế ở chỗ  ?”
 
Ngay  đó vang lên tiếng kiếm rút  khỏi vỏ.
 
Cô bé trợn mắt , thấy lão thái giám  xa vô liêm sĩ   một nhát kiếm đ.â.m thủng ngực, đến cả tiếng kêu cũng  kịp phát .
 
Nàng  đầu  , chỉ thấy một thiếu niên áo cẩm y tuấn tú  trong ánh sáng,  cau mày.
 
Giống như thiên thần từ trời giáng xuống.
 
Sau đó, thiếu niên cởi áo choàng  , ném cho nàng: “Quấn   .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuong-trieu-duong/chuong-9.html.]
Đây là Oanh Thời lúc sáu tuổi,  đầu tiên  thấy Thái Tử Thánh Thượng.
 
Hình ảnh  chuyển.
 
Biến thành cơn bão tuyết giữa hoang mạc.
 
Đây năm thứ hai, Oanh Thời  cùng Triều Dương đến Hồ Yết.
 
Lúc đó, Đại Lương  trải qua một  chiến bại.
 
Triều Dương và Oanh Thời ăn mặc đơn bạc, đang giặt quần áo giữa cơn gió lạnh,  đột nhiên  gọi đến lều trại của Hồ Yết để rót rượu cho vương tộc và tướng quân.
 
Ở giữa lều trại  một cái nồi lớn đang sôi sùng sục, lửa cháy rực, trong nồi là nước canh thịt đang xoay tròn..
 
Các nam nhân đang vui vẻ uống rượu ăn thịt, trong lòng n.g.ự.c ôm một nữ tử Hồ Yết ăn mặc hở hang.
 
Khi  thấy Triều Dương và Oanh Thời tiến , ánh mắt   đều đổ dồn   các nàng.
 
Các nam nhân  hề kiêng nể đánh giá hai nữ tử nhu nhược đến từ Đại Lương.
 
Đặc biệt là Triều Dương, nàng  vốn  xinh , hơn nữa    phận công chúa, khiến những nam nhân  thèm  hận  thể nuốt nàng   bụng ngay lập tức.
 
Triều Dương  giống như  nhận  điều đó, vẻ tươi sáng, hoạt bát  khuôn mặt nàng    còn, chỉ còn  sự ẩn nhẫn và cam chịu.
 
Khi nàng  đang rót rượu, một gã nam nhân trung niên  bộ râu rậm,  ngợm bẩn thỉu,  mặt  một vết sẹo đáng sợ  kéo nàng   trong lòng
 
Trước mặt  , bàn tay   trực tiếp vươn  trong áo của nàng , thô lỗ xoa bóp,  đầy càn rỡ: “ Đại Lương công chúa  cũng giống như mấy tên lính của bọn họ, thật sự mềm mại!”