Cánh cổng  một chú lớn tuổi   mở, ba Vũ chạy xe   , chỉ còn riêng   chần chừ bên ngoài,  bàn chân những cánh hoa hoàng hậu rụng đầy như đón chờ chào mừng cô chủ nhỏ trở về.
Thấy  cứ  đực , ba Vũ liền bước tới,ba  tươi xoa đầu hỏi 
"Sao hả? Hôm nay  về nhà coi bộ con thấy lạ lẫm lắm đúng ?
 gật đầu với ba, dù  vui mừng nhưng vẫn còn cảm giác e dè
" Dạ, con...con…
"Đây là nhà con con   sợ . Con    nhà    cảm giác ấm cúng của ngôi nhà sẽ  con nhớ   chuyện ngày thở còn thơ bé. Đi  nhà theo ba nào.
" Dạ.
Ba Vũ nắm tay  bước , chú lúc nảy mở cửa cứ   mãi, khi thấy   qua chú chú liền lập tức lên tiếng hỏi ba, giọng chú   còn dường như  ngạc nhiên
"Cậu đây đây là…cháu Ái Như đúng   chủ.?
Ba Vũ dừng bước niềm vui  gương mặt ba càng lộ rõ thêm khi chính chú  cũng nhận  và gọi  là Ái Như
"   coi bộ con   tìm nhầm đúng  chú Mỹ?
Chú  gật đầu,cũng  thật tươi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/qua-khu-va-hien-tai-hrns/chuong-12.html.]
"Là Ái My  đó . Con bé bây giờ lớn và xinh  lắm, coi bộ chú và  Vũ  già .
Nghe cuộc trò chuyện giữa ba Vũ và chú Mỹ     chắc chắn  là con ruột của ba Vũ mà  còn nghi ngờ gì nữa , nhưng vì mới gặp chú Mỹ thấy chú lạ nên   quen  gì cả, chỉ  chú cúi đầu chào   đó   theo ba   nhà…
Căn biệt thự lớn với gam màu xanh ngọc, bên trong là những kiến trúc  hiện đại,   quanh một lượt  khỏi trầm trồ và cứ dụi mắt liên tục vì sợ là  đang  mơ, vì  bao giờ  nghĩ sẽ  ngày  nhận  gia đình, và càng  ngờ đến gia đình của   giàu  đến thế  đây.
Sau một lúc  quen với  gian bên  và đến gian thờ thắp cho   một nén nhang, ba Vũ  kể từ khi   bọn  bắt cóc tống tiền và  tìm  tung tích của  thì    đỗ bệnh  nặng, mấy năm trời  gượng sống cố cho  đăng tin tìm  suốt nhưng vô vọng, và  mới rút  thở  cùng  5 tháng  lúc  gần nhắm mắt  còn cố  với ba  nhất định tìm   thì  mới yên lòng nên bây giờ bàn thờ của  vẫn còn chằng chịt tang trắng. Ba Vũ  kể  rơi nước mắt,  đàn ông  vốn uy nghiêm bao nhiêu nhưng từ lúc gặp   đôi mắt ông càng lúc càng sưng đỏ nỗi u buồn cứ vương mang khiến cho  càng thêm thương ông nhiều hơn,   tấm di ảnh gương mặt  phúc hậu với nụ  hiền ánh mắt buồn như đang   tự nhiên  bật  òa lên như một đứa con nít dù trong ký ức  vẫn còn như mảnh sương mù nhưng mà nghĩ đến những gì ba Vũ  kể  liên tưởng đến những ngày cuối đời   đó mong nhớ về  tự nhiên trong lòng  đau buồn vô hạn khi mà  về  kịp để  mặt   một   cuối cho   yên lòng.
Hai ba con   bàn thờ của  cùng  cùng  cho sự đoàn viên muộn màng, một lúc  đó gạt nước mắt ba bảo  nín  ba dẫn  lên một căn phòng  khóa cửa kín,  bên ngoài ba lên tiếng bảo 
"Đây là phòng của con, ba  ký ức của con lúc  vẫn con m.ô.n.g lung lắm, nhưng hy vọng khi con bước  phòng  con gái của ba sẽ nhớ   chuyện ngày . Từ ngày con  căn phòng vẫn nguyên vẹn, hằng ngày ba  đều  phiên quét dọn phòng con và  bao giờ xê dịch gì cả với mong mỏi duy nhất một điều là sẽ  ngày con gái yêu quý của ba  sẽ bình bình an an trở về
  ba Vũ giây lát,  ba  dứt lời bỗng chốc trái tim  đập mạnh từng nhịp yêu thương len lỏi  trong từng mạch m.á.u là cảm giác ấm áp mà bấy lâu nay  hằng mong mỏi về ngày trùng phùng.
Ba gật đầu, nhướng mắt về phía cửa ý bảo  mở,  xúc động nghẹn ngào ôm lấy ba  nữa, đôi môi mấp máy đong đầy những giọt lệ xót xa
"Con cảm ơn ba, cảm ơn vì ba là ba của con! Hu hu
Ba Vũ nghẹn giọng, tay ba đặt lên đỉnh đầu , cảm nhận lồng n.g.ự.c ba siết , ba khàn giọng 
" Con gái, con gái ba thật sự lớn .