Mỹ Lan chân thành giữ ở càng khiến cho lòng giá buốt khi mà nghĩ cách Đức đối xử với , nhưng mà chợt nhớ những gì Mỹ Lan giúp đỡ khi còn thành phố nên cuối cùng đành gật đầu em mà trả lời
"Chị nhớ mà, thôi khuya em nghĩ , chị hứa sẽ ở cùng Đức cho đến khi nào em xong việc chị mới về.Em chịu hả?
Mỹ Lan trong giây lát khi hết câu con bé liền vui mừng mà nhảy cẫng lên ôm lấy
" Chị hứa nha, nuốt lời đấy?
bật gật đầu
"Chị hứa? Có bao giờ chị gạt em nè?
" Vậy em ngủ đây? Chị cũng ngủ . Chúc chị ngủ ngon nha.
"Em cũng ngủ ngon!
Trở phòng với bao niềm suy tư, tựa lưng thành giường 2 tay ôm lấy chiếc gối, căn phòng tối ôm một màu u ám , thở dài, khẽ khép chặt đôi mắt nhớ về ngày .
Sáng hôm Đức chở sang công ty, vì công việc cũng nhiều với đây là đầu tiên đảm nhận nơi nên nhiều cái khá là bỡ ngỡ, thêm phần công việc bù đầu nên cũng thường xuyên chạm mặt của Đức, suốt buổi sáng trong phòng việc cùng với cô Ngọc là trưởng phòng kinh doanh mà ba tin tưởng nhất, hai cô cháu cùng bàn bạc những vấn đề liên quan đến đơn hàng mới và cách quản lý công nhân, cũng như thế nào để quy trình sản xuất sản phẩm đạt hiệu quả cao.
Cũng bởi vì thảo luận hăng say quá nên lúc ngước đầu lên đồng hồ mới giật quá 11h trưa. Dừng tay , thao tác máy tính cũng tắt hết, sang cô Ngọc vẫn đang cầm tay mẫu đơn hàng mới mà nghiên cứu nghỉ, liền vội lên tiếng
" Cô định nghỉ ?
Cô Ngọc đặt cặp long phụng bằng chất liệu men ngọc, ánh mắt cô luyến tiếc mãi rời, chỉ khuôn miệng là khẽ mở lên tiếng trả lời
"Con cặp long phụng ý nghĩa của nó là gì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/qua-khu-va-hien-tai-hrns/chuong-25.html.]
nhíu mày, tầm mắt nhanh chóng duy chuyển cặp tượng long phụng cỡ trung màu trắng bàn. chăm chú nhưng vẫn mãi hiểu là ý nghĩa của chúng là như thế nào.
" Con hiểu cô ạ? Có chuyện gì ly kỳ lắm hả cô?
Cô Ngọc trầm ngâm, ánh mắt chứa đựng nhiều nỗi buồn
"Long Phụng là biểu tượng của may mắn và hạnh phúc đó con, nếu một trong con vỡ thì đó là điềm xui, và sẽ những cuộc chia ly đầy nước mắt.
Vừa xong một giọt nước mắt mi cô chợt rơi xuống, bất ngờ cô Ngọc, chẳng cô đang chuyện gì nên liền rút tờ khăn giấy đưa cô và tò mò hỏi
" Cô Ngọc, cô chuyện gì buồn đúng cô? Và hình như chuyện của cô cũng liên quan đến cái tượng ?
Cô Ngọc lau nước mắt lặng lẽ gật đầu, ánh mắt đau thương kể
"Con đoán đúng đó, ngày xưa vợ chồng cô chú hạnh phúc lắm, xưa chú cũng tặng cô cặp Long Phụng thế , chú tình yêu của cô và chú sẽ luôn quấn quýt như , nhưng đến một ngày cô lỡ tay vỡ con rồng trắng cũng từ ngày đó gia đình cô lục đục hẳn, con trai cô phát bệnh nặng mà c.h.ế.t còn chú thì hiểu lầm cô đến mức cả hai chia tay trong đau khổ...5 năm ngày hôm nay đôi tượng lòng cô khỏi dậy sóng Huyền ?
cô Ngọc kể cảnh của cô tự nhiên lòng cũng thắt , thương cô lắm, cô cặp mắt buồn thật là buồn lẽ do mà tình cảm của cô cũng ngang trái hơn.
" Cô đừng buồn nữa, chú sẽ hiểu và về tìm cô mà?
"Chắc là con…
Nói đoạn cô Ngọc liền lên đồng hồ, thoáng giật cô lên cất giọng nghèn nghẹn bảo
" Thôi trưa ăn cơm con, tự dưng nhớ chuyện buồn con theo cô.
mỉm cô
"Dạ cô ạ, cạnh cô giãi bày thì lòng cô sẽ bớt buồn hơn mà. Thôi ăn cô.