Nghe Phủ Doãn sắp kể chuyện án cũ, Bùi Chiêu thẳng dậy, chăm chú lắng .
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Phủ Doãn Khai Phong : “Lúc đó, một vụ án, vặn xảy ở vùng ngoại ô cách phía nam thành một trăm dặm. Vài tên sơn phỉ cướp bóc một đoàn thương đội, chỉ cướp hết hàng hóa mà còn diệt khẩu cả thương đội đó.”
Bùi Chiêu xong, cau chặt mày: “Ngoài Biện Kinh thành, trời quang mây tạnh, chỉ cướp của mà còn g.i.ế.c , thể tội ác tày trời đến ?”
Phủ Doãn Khai Phong gật đầu: “Ai bảo ? Khi , Khương Lục Sự tin, lập tức tự dẫn khỏi thành truy bắt, nhanh tóm gọn bọn sơn phỉ, giam đại lao, chuẩn đợi khi thẩm vấn sẽ xử trảm bộ.”
“ vạn ngờ, một tên sơn phỉ giả dạng thành đ.á.n.h xe câm, thừa dịp loạn lạc trốn thoát.”
Bùi Chiêu , trong lòng mơ hồ một dự cảm chẳng lành, kìm truy hỏi: “Rồi đó thì ?”
Phủ Doãn Khai Phong hồi tưởng đến đây, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Dần dần, đôi mắt sắc bén như chim ưng của ngài nhuốm lên vẻ bi thương: “Tên sơn phỉ chạy trốn đó thấy thể giải cứu đồng bọn, bèn lén theo về nhà Khương Lục Sự. Lợi dụng đêm khuya tĩnh lặng, lúc đều say ngủ, đốt lửa khắp nơi trong nhà y...”
“Nghe đêm hôm đó, trong Khương phủ lờ mờ vang lên tiếng thét và tiếng than, tên sơn phỉ độc ác khóa chặt tất cả cửa sổ cửa cái, ở bên trong khói sặc , căn bản còn sức lực để thoát .”
“Chờ đến ngày thứ hai phát hiện, Khương Lục Sự và phu nhân song song mất mạng, chỉ còn sót một nữ nhi thơ ấu, vì nửa đêm ré lên nên nhũ mẫu bế vườn hoa chơi, may mắn thoát khỏi kiếp nạn.”
Phủ Doãn Khai Phong xong chuyện cũ , cả ngài dường như mệt mỏi rã rời.
Thư phòng càng thêm yên tĩnh, bên tai dường như vang lên tiếng kêu t.h.ả.m thiết và tiếng kinh hoàng của nhà họ Khương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-an-nho-nhu-y-o-bien-kinh/146.html.]
Phủ Doãn Khai Phong đưa tay dụi khóe mắt, khoát tay với Bùi Chiêu: “Hôm nay , đột nhiên nhớ chuyện , Tòng Khiêm chớ chê lảm nhảm.”
Bùi Chiêu sâu Phủ Doãn, khi tĩnh lặng hồi lâu, y hỏi: “Nữ nhi thơ ấu ?”
Phủ Doãn Khai Phong thở dài một tiếng: “Gia đình Khương Lục Sự nhân khẩu đông đúc, ở Biện Kinh thành cũng quyến khác. Lúc đó, mỗ và tam thúc của ngươi bàn bạc hồi lâu, cuối cùng đưa tiểu nữ lang đó Từ Ấu Cục, dặn dò lục thúc của ngươi chăm sóc nuôi dưỡng nàng trưởng thành, đồng thời các đồng liêu Khai Phong Phủ đều chiếu cố nàng đôi chút.”
Phủ Doãn Khai Phong xong, than: “Chỉ là, một tiểu nữ lang mất song , cho dù chiếu cố, nghĩ đến cũng khó mà trưởng thành một cách dễ dàng.”
Bùi Chiêu tuy sớm chút suy đoán, nhưng khi đến ba chữ "Từ Ấu Cục", những ngón tay nắm chặt công văn vô thức siết .
Trong đầu y hiện lên gương mặt luôn tươi rạng rỡ của Khương Như Ý. Y nàng mồ côi song từ nhỏ, lớn lên ở Từ Ấu Cục, nhưng ngờ nguyên do mất song bi t.h.ả.m đến .
Bùi Chiêu đột nhiên dậy khỏi chỗ , Phủ Doãn Khai Phong kinh ngạc đầu y, chỉ thấy y nhanh chóng chắp tay: "Đường Công, vụ án sơn phỉ , mỗ cần sắp xếp cẩn thận một lượt nữa, tránh để giống như vụ án năm xưa, còn sót cá lọt lưới."
Phủ Doãn Khai Phong y , cũng gật đầu, để y tự .
Bùi Chiêu môi mím thành một đường thẳng, nghĩ đến vụ sơn phỉ hiện tại, mặt lộ vẻ ưu tư, vội vã bước ngoài.
Bên ngoài thư phòng, Bùi Chiêu bước khỏi cửa, liền thấy tiếng Đường Cẩm vang lên bên tai.
“Bùi Thiếu Doãn.”
Đường Cẩm bước đến chỗ y, thư phòng một cái: "Ngươi và đại bá thương nghị xong chuyện ?"
Bùi Chiêu dừng bước, đầu Đường Cẩm: "Có chuyện gì?"