Quán ăn nhỏ Như Ý ở Biện Kinh - Chương 247

Cập nhật lúc: 2025-10-11 01:03:40
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy Khương tiểu nương tử và A Lang cùng , Bùi quản sự vui vẻ với Khương Như Ý, chỉ ngoài: “Khụ khụ, lão cảm thấy trong xe nóng, xin mời A Lang và Khương tiểu nương tử tự nhiên, lão ngoài đợi một lát.”

Khương Như Ý Bùi quản sự vội vàng vén rèm ngoài, vẻ mặt hề giả dối, nàng chút khó hiểu về phía Bùi Chiêu.

Chỉ thấy Bùi Chiêu nhíu mày suy tư, đó mới trầm ngâm mở lời giải thích: “Bùi quản sự tuổi cao, quần áo khó tránh khỏi mặc dày dặn, cảm thấy nóng bức là lẽ thường.”

Khương Như Ý nghi hoặc chớp chớp mắt: “Thật ư?”

Nàng Bùi Chiêu, luôn cảm thấy lời vị Bùi Thiếu Doãn , thật sự giống sự thật.

Lý do Bùi Chiêu tìm Khương Như Ý thấu, nhưng mặt hề vẻ lúng túng. Hắn thần sắc như thường về phía Khương Như Ý, giọng mang theo ý : “Khương tiểu nương tử cứ mãi, là lời ?”

Khương Như Ý ngữ điệu cuối câu cao lên, nhớ tới viền áo lót lúc nãy, cùng với khí tức đàn hương mang theo ấm cơ thể, nàng vội vàng cúi thấp đầu xuống.

Mấy ngày tiếp theo, Khương Như Ý ngủ nướng vài ngày.

Buổi sáng ngủ đủ, buổi chiều bắt đầu bận rộn kiểm kê kho hàng, liên hệ với những bán rau củ, gà vịt, sai Tề Phi hỏi thăm xem chủ quán thịt khô khi nào mở cửa.

Thời gian còn , Khương Như Ý hoặc là dài ghế bành, xem thoại bản g.i.ế.c thời gian, hoặc là cùng A Thược tùy ý lau chùi bụi bẩn bàn ghế thực điếm. Cuộc sống trôi qua vô cùng nhàn nhã tự tại.

Đến ngày mùng sáu Tết, Khương Như Ý dẫn A Thược và Tề Phi, ngay ngắn đốt một tràng pháo ở cửa thực điếm. Giữa tiếng nổ "lốp bốp", đại thực điếm nhộn nhịp khai trương.

Ngày đầu tiên mở cửa Tết , tới buổi trưa, thực điếm chật kín khách.

Các thực khách đến ăn, ngửi thấy mùi vịt quen thuộc mà hấp dẫn, nhịn nuốt nước bọt, sang với Khương Như Ý: “Thực điếm của Khương tiểu nương tử cuối cùng cũng mở cửa . Mấy ngày đóng cửa ăn Tết , thèm vịt của Khương tiểu nương tử đến mức nào .”

“Khương tiểu nương tử, bàn hết lấy hai con vịt , gọi thêm vài món mặn nữa.”

“Cả bàn cũng vịt . Khương tiểu nương tử, hôm nay đợi bao lâu đây?”

Khương Như Ý sớm lường tình huống , đặc biệt chuẩn ít vịt, hôm nay sớm treo lò nướng. Giờ nướng chín vài mẻ, đều đang rỉ mỡ bốc nóng hổi, vặn thích hợp để dùng.

Khương Như Ý mấy vị thực khách đang thèm thuồng, lượt trấn an: “Các vị khách quan cứ yên tâm, vịt hôm nay đảm bảo đủ dùng.”

Các thực khách liên tục gật đầu, đều quả nhiên hổ là Khương tiểu nương tử, hôm nay bọn họ đến đúng là sai.

Khương Như Ý , đó cùng A Thược bếp, lâu , mỗi bưng hai khay vịt lớn , thuần thục gọn gàng đặt lên bàn.

Khương Như Ý : “Mời các vị khách quan dùng từ từ, món xào lát nữa sẽ xong.”

Mấy bàn thực khách đó ngửi thấy mùi thơm phức , sớm kìm lòng, đưa tay cuốn một miếng vịt , cho miệng nhai ngấu nghiến.

Vừa ăn ngừng gật đầu: “Ừm ừm, chính là hương vị , thơm thật!”

Khương Như Ý thấy các vị khách ăn hài lòng, một tiếng, về quầy.

Đến giờ Bô (giờ Thân/chiều tối), khách đến ăn vịt càng ngày càng đông, dù chuẩn từ sớm, nhưng trong bếp, Tề Phi những con vịt còn kịp thái, mặt vẫn lộ nụ bất lực.

Lúc rảnh rỗi, sang hỏi Khương Như Ý: “Tiểu nương tử, chúng cũng nên chiêu mộ thêm vài tiểu nhị và chạy bàn chứ?”

Khương Như Ý đầu thực điếm đang náo nhiệt, cũng đồng tình gật đầu.

Nàng nhanh chóng quyết định: “Được, ngày mai chúng chiêu .”

Sáng sớm hôm , Khương Như Ý liền dán cáo thị chiêu ngoài.

Các thực khách đến ăn, thấy cáo thị dán ở cửa, ai nấy đều tò mò kéo A Thược , hỏi một câu: “Khương tiểu nương tử đây là chiêu ?”

A Thược tạm thời đặt đĩa vịt tay xuống, gật đầu với vị khách đó: “ , tiểu nương tử nhà , chiêu hai tiểu nhị chạy bàn, còn đưa màn biểu diễn thái vịt nữa.”

Mấy bàn khách xung quanh lời A Thược , đều hứng thú qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-an-nho-nhu-y-o-bien-kinh/chuong-247.html.]

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Vị khách đang chuyện cũng hứng thú, chỉ đĩa vịt lớn bàn cạnh bên: “Màn biểu diễn thái vịt? Có là công khai thái vịt mặt khách ?”

A Thược híp mắt gật đầu: “Chẳng là thế ? Khách quan thật thông minh, vẫn là tiểu nương tử giải thích xong mới hiểu là ý gì.”

Vị khách đó A Thược khen ngợi, đắc ý. Hắn liếc con vịt béo ngậy thơm lừng mặt, nheo mắt nghĩ đến màn biểu diễn thái vịt, lập tức cảm thấy con vịt trong tay càng thơm hơn.

(100)

Ừm, ngày mai đến ăn.

A Thược chuyện xong với khách, đưa món ăn xong, liền thu dọn khay, bước chân nhẹ nhàng bếp.

Nàng thấy Khương Như Ý đang giúp Tề Phi cùng thái vịt, liền với nàng: “Tiểu nương tử, khách bên ngoài đều đang hỏi chuyện chiêu tiểu nhị của thực điếm chúng .”

Khương Như Ý , A Thược từ Tết tính cách càng ngày càng hoạt bát, tiện miệng hỏi nàng: “Muội hết cho khách ?”

A Thược gật đầu: “Vâng, cả chuyện màn biểu diễn thái vịt, cũng theo dặn dò của tiểu nương tử, đều với khách .”

Khương Như Ý A Thược vẻ mặt cầu khen ngợi, vươn tay vỗ vỗ đầu nàng, đó cong mắt lên.

Hiện tại vịt bán càng ngày càng đắt khách, chỉ khách hàng gần đây, ngay cả khách thành Đông và ngoại ô cũng cố ý đường xa đến Khương Ký ăn vịt . Thế nên Khương Như Ý nghĩ, chi bằng nhân cơ hội nóng sốt , đưa màn biểu diễn thái vịt.

Đã đưa biểu diễn, thì quảng cáo một lượt chứ?

Bởi hai ngày nay, nàng liền dặn A Thược và Tề Phi ghi nhớ lời thoại từ , nếu gặp khách hỏi, thì cứ quảng cáo miệng một lượt. Hôm nay xem , hiệu quả dường như tồi?

Khương Như Ý vén rèm bếp, liếc bên ngoài, thấy ít đang bàn tán về chuyện màn biểu diễn thái vịt, nàng , nhanh chóng rụt đầu .

Tề Phi vẻ mặt hớn hở của tiểu nương tử, nhịn mở lời nhắc nhở: “Tiểu nương tử đưa màn biểu diễn thái vịt, hết tìm tiểu nhị thích hợp, bằng một thể xoay xở nổi.”

Khương Như Ý gật đầu với Tề Phi: “Yên tâm , nắm rõ trong lòng.”

Nàng thấy Tề Phi , giải thích thêm một câu: “Việc chiêu tiểu nhị giống chiêu đầu bếp, điều kiện nghiêm ngặt đến thế, nhưng nhất là một chút đao công. Nếu thật sự cũng , chúng sẽ dạy ngay.”

Tề Phi thấy tiểu nương tử tính toán kỹ càng, cũng an tâm .

Cứ như , cáo thị chiêu mới dán hai ngày, lục tục ít đến ứng tuyển. Khương Như Ý phỏng vấn xong, cảm thấy mấy tồi, nhưng đao công thì một ai, khỏi chút tiếc nuối.

Sáng sớm hôm đó, Khương Như Ý đang kiểm kê gạo và bột mì trong phòng chứa đồ bếp, thì thấy bên ngoài đến.

Nàng thấy động tĩnh liền vội vàng , thấy đến là Quản sự Thanh Nguyệt Lâu, Khương Như Ý vội vàng khách khí mời Quản sự , hỏi hôm nay đến chuyện gì.

Khương Như Ý : “Quản sự tân niên an khang, hôm nay đến đây, chuyện gì ?”

Quản sự Thanh Nguyệt Lâu hớn hở xuống ghế, còn kịp trả lời câu hỏi của Khương Như Ý, đưa mắt quanh thực điếm tu sửa mới tinh , mặt dường như lộ một tia hồi tưởng.

Nửa lúc , Quản sự Thanh Nguyệt Lâu mới thu ánh mắt , hết chúc mừng Khương Như Ý: “Chúc mừng Khương tiểu nương tử đại thực điếm khai trương, Khương tiểu nương tử tân niên an khang.”

Hắn xong lời khách sáo, cũng vòng vo, trực tiếp chỉ về phía cửa: “Ta Khương tiểu nương tử đang chiêu tiểu nhị, chiêu ?”

Khương Như Ý lắc đầu: “Cũng vài thông minh lanh lợi, nhưng định tìm một hai đao công, nên hiện tại vẫn tìm .”

Quản sự Thanh Nguyệt Lâu gật đầu, cũng Khương Ký định đưa màn biểu diễn thái vịt. Vừa nhắc đến vịt , Quản sự khỏi nhớ đến hương vị tươi ngon béo ngậy , nhịn nuốt nước bọt.

Quản sự Thanh Nguyệt Lâu với Khương Như Ý: “Ta hai để tiến cử, chi bằng Khương tiểu nương tử xem thích hợp ?”

Khương Như Ý lúc mới , Quản sự Thanh Nguyệt Lâu vì cáo thị ở cửa mà đến.

Nàng vội vàng gật đầu: “Nếu Quản sự tiến cử, tự nhiên là nhất .”

Quản sự Thanh Nguyệt Lâu lời Khương tiểu nương tử thuận tai, khoát tay: “Cũng do tiến cử, nhưng cũng thật trùng hợp, từ khi Dương lang quân cùng gia đình về quê, mấy tiểu nhị trong tiệm vẫn . Vì gần Tết, nên tạm thời thu nhận bọn họ, tạp vụ trong Thanh Nguyệt Lâu.”

“Bây giờ qua Tết, hai tiểu nhị xin nghỉ việc, rằng xem cáo thị của Khương tiểu nương tử ở đây, vẫn về tòa nhà cũ . Ta liền việc đến cùng, dứt khoát đến hỏi giúp bọn họ.”

 

Loading...