Quán ăn nhỏ Như Ý ở Biện Kinh - Chương 255
Cập nhật lúc: 2025-10-11 01:04:18
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khóe môi Bùi Chiêu cong lên, trong đôi mắt hoa đào lạnh lùng , ý quyến luyến tuôn chảy: “Đa tạ Khương tiểu nương tử khen ngợi.”
Khương Như Ý xong ba chữ “Bùi lang quân”, hiểu , mặt thấy nóng ran.
Nàng thoáng qua Từ Tu đang cạnh Bùi Chiêu, mỉm với hai : “Xin mời Bùi lang quân và Từ lang quân chờ giây lát. Hôm nay món Bát Bảo Nhục Viên mới lò, nên dâng lên hai vị lang quân một chén ?”
Từ Tu thấy chiếc chén sứ trắng bàn của Thanh Quận Vương, y hít hít mũi, vội vàng gật đầu.
Bùi Chiêu cũng gật đầu: “Được, phiền .”
Khương Như Ý mỉm với , về phía nhà bếp.
Bùi Chiêu đưa mắt dõi theo bóng lưng Khương Như Ý khuất trong bếp, lúc mới thu hồi ánh , khách khí gật đầu với Thanh Quận Vương: “Thanh Quận Vương, thật là trùng hợp.”
Thanh Quận Vương thấy dáng vẻ Thiếu Doãn Bùi và Khương tiểu nương tử chuyện , vô cùng kinh ngạc nhướng mày.
Chàng nhớ rõ, gặp mặt năm ngoái, Thiếu Doãn Bùi tính tình vô cùng thanh lãnh nghiêm nghị, hôm nay như đổi thành khác ?
Thanh Quận Vương lắc chiếc quạt trong tay: “Thiếu Doãn Bùi, hôm nay quả thực là trùng hợp.”
Chàng Từ Tu một cái, híp mắt gọi: “Muội phu hôm nay cũng mặt .”
Từ Tu vị Quận Vương tính tình tùy hứng, còn bốc đồng hơn cả , chút chua chát mà gật đầu.
Bùi Chiêu đột nhiên mở lời: “Không hôm nay trùng hợp, mà là mỗ thường xuyên đến Khương Ký dùng cơm.”
Thanh Quận Vương sửng sốt một chút, đó mới kịp phản ứng, Thiếu Doãn Bùi đang trả lời chuyện là hôm nay thật trùng hợp.
Chàng đầu thoáng qua nhà bếp, xoay đầu , kinh ngạc với Bùi Chiêu: “Thật ư? Bổn vương ngờ, tính cách thanh lãnh như Thiếu Doãn Bùi thích đến các tiệm ăn bên ngoài dùng cơm.”
Ngoài hành lang, A Xước đang bưng hai chén đồ uống bước tới. Nàng đưa một chén Trúc Diệp Ẩm cho Thiếu Doãn Bùi, chén ngọt còn cho Từ lang quân, híp mắt : “Đây là tiểu nương tử nhà dặn dò, đặc biệt nấu cho Thiếu Doãn Bùi.”
Bùi Chiêu lời cảm tạ với A Xước, bưng chén Trúc Diệp Ẩm lên thổi nhẹ cho tan bớt nóng, cúi đầu mỉm uống một ngụm.
Chàng nắm chiếc chén đựng Trúc Diệp Ẩm trong tay, gật đầu với Thanh Quận Vương: “Ừm. Đồ ăn chỗ Khương tiểu nương tử , cực kỳ ngon.”
Thanh Quận Vương liếc chiếc chén trong tay Bùi Chiêu, là nấu xong, đang tỏa nóng.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Chàng chằm chằm chiếc chén thêm một lúc, lắc chiếc quạt trong tay, đầu , chuyển sự chú ý sang đồ ăn mặt.
Ngày Tết Thượng Tị , Khương Như Ý dậy từ sớm, dự định dẫn A Xước dạo quanh Đại Tướng Quốc Tự.
Ở triều đại , Tết Thượng Tị còn sự náo nhiệt và long trọng như triều đại , địa vị tụt dốc phanh.
Tuy nhiên, tháng ba thời tiết ấm áp trở , du xuân vốn ít. Khương Như Ý dặn dò Tề Phi, A Viễn và A Sơn vài câu, rằng giữa trưa sẽ về, khi còn đặc biệt mang theo một hộp gừng miếng tẩm đường mới xào xong sáng nay.
Gừng miếng tẩm đường là gừng miếng bọc đường bên ngoài cho chảo xào, cách vô cùng đơn giản, chỉ cần gọt vỏ gừng tươi sạch sẽ, thái thành lát, bên ngoài bọc đường cát là .
Đầu tiên ngâm gừng miếng nước nhiều để loại bỏ bớt vị cay bên trong. Cho nước và đường nồi, đổ gừng miếng , hết dùng lửa nhỏ đun sôi, đó mới đảo đều.
Việc xào nấu là một công việc cần sự kiên nhẫn, cần đợi trong nồi nổi lên những bọt trắng, gừng miếng cũng co chuyển sang dạng bán trong suốt, lúc dùng xẻng đảo nhanh liên tục.
Đợi đến khi nguội, bên ngoài gừng miếng sẽ bao phủ một lớp đường cát màu trắng, khi ăn vị ngọt kèm theo một chút cay nhẹ, dùng món ăn vặt mùa xuân , bụng sẽ ấm áp, ngon miệng dưỡng dày.
Trong bếp, khi Khương Như Ý dặn dò, Tề Phi gật đầu : “Tiểu nương tử cứ yên tâm , trông coi cửa hàng, sẽ xảy sai sót nào.”
A Viễn và A Sơn ngày thường ngoài Khương Như Ý , bọn họ khâm phục nhất chính là Tề Phi, cũng gật đầu, tiểu nương tử cứ yên tâm chơi, bọn họ nhất định sẽ trông coi tiệm thật .
Khương Như Ý thấy ba , cũng gì bận tâm, đáp: “Vậy , lúc trở về sẽ mua đồ ngon cho các ngươi.”
Ba Tề Phi, A Viễn và A Sơn đều bật , A Xước cũng theo.
Khương Như Ý về phòng y phục, đó cầm hộp nhỏ đựng gừng miếng tẩm đường, dẫn A Xước cửa lên xe ngựa, hướng về Đại Tướng Quốc Tự.
Trên con phố bên ngoài Đại Tướng Quốc Tự, Khương Như Ý xuống xe ngựa, cánh cổng chùa quen thuộc phía , cùng những cây liễu nảy mầm xanh biếc bên ngoài tường rào, mặt khỏi lộ vẻ cảm thán.
Bên cạnh, A Xước chỉ đoạn tường rào phía : “Tiểu nương tử, cây liễu bên , nhớ hình như năm ngoái, tiểu nương tử còn bày sạp ở đây bán Bánh Ú Nước Trong.”
Khương Như Ý đầu với A Xước, với nàng: “Không chỉ Bánh Ú Nước Trong, còn Hồ Bính Mỏng Giòn và Ngũ Hương Đậu Hủ Can, công việc kinh doanh lúc đó khá , một giỏ Hồ Bính Mỏng Giòn thể bán hết trong một buổi sáng.”
Khương Như Ý kể cho A Xước chuyện mới đặt chân đến Biện Kinh, bày sạp ở ngoài Đại Tướng Quốc Tự.
A Xước thấy thú vị, đến việc tiểu nương tử bán một gói mười chiếc Hồ Bính Mỏng Giòn còn giảm giá cho khách, mỗi ngày đều khách đến sớm chờ mua, nhịn cảm thán: “Tiểu nương tử thật lợi hại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-an-nho-nhu-y-o-bien-kinh/chuong-255.html.]
Khương Như Ý : “Sau , tiền chúng kiếm để mở sạp ở Chợ Đêm Châu Kiều, chính là nhờ đó.”
“Ơ, Khương tỷ tỷ?”
Đột nhiên, một giọng quen thuộc vang lên, Bùi Thập nhanh chóng chạy tới, thấy quả nhiên là Khương Như Ý, dụi mắt: “Ta cứ tưởng hoa mắt, Khương tỷ tỷ, thật sự là ngươi .”
Khương Như Ý xong về Hồ Bính Mỏng Giòn, thấy Bùi Thập mặt, nhịn . Ngày xưa mua một phần mười chiếc Hồ Bính Mỏng Giòn , vị tiểu lang quân thể là mua ít.
Nàng với Bùi Thập: “Bùi tiểu lang quân, thật trùng hợp.”
Bùi Thập hỏi Khương Như Ý: “Khương tỷ tỷ, ngươi cũng đến Đại Tướng Quốc Tự cầu Bình An Phù ?”
Khương Như Ý chớp chớp mắt, lúc mới nhớ , mỗi năm tiết Kinh Trập, Đại Tướng Quốc Tự đều tặng Bình An Phù cho khách hương, cầu mong năm nay bình an thuận lợi.
Nàng lắc đầu : “Chỉ là tiện đường ghé thăm thôi. Bùi tiểu lang quân đây là, đặc biệt đến cầu Bình An Phù ?”
Bùi Thập vội vàng xua tay: “Không , cùng A Nương. Khương tỷ tỷ, chúng cùng .”
Khương Như Ý là cùng Tống phu nhân, lúc mới lộ vẻ mặt bừng tỉnh. Nàng gật đầu, đó dẫn A Xước cùng trong Tương Quốc Tự.
Vừa bước trong chùa, khói hương nghi ngút kèm theo tiếng mõ, khiến lòng tự chủ mà tĩnh lặng .
Bùi Thập khẽ với Khương Như Ý: “Khương tỷ tỷ, A Nương ở đằng kìa.”
Khương Như Ý theo hướng Bùi Thập chỉ, thấy Tống Thị phía hai tỳ nữ theo, đang mỉm chuyện với tăng nhân. Nàng cầm một tờ Phù giấy màu vàng, nghĩ là cầu xong Bình An Phù, mặt mang theo ý .
Bùi Thập và Khương Như Ý cùng bước tới, Tống Thị thấy Khương Như Ý, mặt lập tức lộ nụ mừng rỡ, dẫn theo tỳ nữ nhanh chóng tới: “Khương tiểu nương tử.”
Khương Như Ý vội vàng với Tống Thị: “Tống phu nhân, thật trùng hợp, hôm nay gặp ở đây.”
Tống Thị Khương Như Ý, kể từ gặp ở phủ Thị Lang, nàng càng cảm thấy Khương Như Ý hợp ý với .
Tống Thị dùng giọng điệu mật : “Hôm nay nhân lúc thời tiết , nên đến Đại Tướng Quốc Tự dạo, tiện thể cầu một đạo Bình An Phù. Khương tiểu nương tử cũng đến cầu Phù ?”
Khương Như Ý vốn chỉ dạo tùy ý, nhưng Tống Thị như , thấy A Xước bên cạnh vẻ mặt tò mò, cũng gật đầu.
Tống Thị vội vàng nhường một chút, để Khương Như Ý cầu Bình An Phù .
Khương Như Ý cảm ơn, nàng đưa chiếc hộp nhỏ đựng gừng miếng tẩm đường cho A Xước, tự về phía vị tăng nhân tặng Bình An Phù.
Tăng nhân thấy một vị nữ lang tới, chắp tay niệm một câu Phật hiệu: “Xin hỏi nữ thí chủ cầu nhân duyên, là cầu bình an?”
Khương Như Ý sửng sốt, ngẩng đầu kỹ những lá phù treo phía , phát hiện tuy đều giấy vàng, nhưng chi tiết chút khác .
Nàng : “Cầu bình an, phiền tiểu sư phụ .”
Vị tăng nhân gật đầu, lấy một tấm Bình An Phù tới, đưa cho Khương Như Ý.
“Đa tạ.”
Khương Như Ý nhận lấy cảm ơn, lấy chút bạc vụn đưa qua.
Đợi Khương Như Ý cầm tấm Bình An Phù gấp trở về, A Xước vội vàng tò mò xán xem xét, trịnh trọng : “Tiểu nương tử giữ cho kỹ đấy, Bình An Phù ở Đại Tướng Quốc Tự linh thiêng nhất, tiểu nương tử năm nay nhất định sẽ bình an vô sự.”
Khương Như Ý nhớ đến chuyện sơn phỉ năm ngoái, vốn cảm thấy thế nào, bây giờ A Xước nhắc đến, ngược theo bản năng nắm chặt tấm Bình An Phù hơn một chút.
Nàng dùng tay đẩy A Xước một chút: “Ngươi cũng cầu một tấm , tự cầu mới linh thiêng nhất.”
“Ấy, tiểu nương tử cầm lấy.”
A Xước đưa gừng miếng tẩm đường cho Khương Như Ý, tự qua cầu Bình An Phù.
Khương Như Ý cất Bình An Phù chiếc túi thơm bên , ngẩng đầu lên, thấy Tống Thị tò mò về phía tay .
Thấy Khương Như Ý , Tống Thị chỉ chiếc hộp nhỏ hỏi: “Đây là thức ăn Khương tiểu nương tử tự mang theo ?”
Khương Như Ý đón lấy ánh mắt tò mò của Tống Thị, , vội vàng mở chiếc hộp nhỏ , đưa về phía nàng : “Là gừng miếng tẩm đường mới hôm nay, tuy là đường, nhưng ăn chút cay nhẹ của gừng, mời Tống phu nhân nếm thử.”
Tống Thị gật đầu, cầm lấy một miếng bỏ miệng nhai, đ.á.n.h giá: “Ngọt ngọt, quả nhiên chút cay nhẹ, ngon.”
Nàng , với Khương Như Ý, chỉ chiếc hộp nhỏ đó : “Ta chiếc hộp nhỏ của Khương tiểu nương tử vô cùng quen mắt, hình như từng thấy ở chỗ Tam lang, hỏi quả nhiên là đồ vật trong tiệm ăn của Khương tiểu nương tử.”