Tạ Lương rời , vị trí Bạch Vô Thường liền bỏ trống.
 
Rất nhiều quỷ đều  tranh đoạt chức vị , cửa điện Diêm Vương mỗi ngày đều chật kín hồn ma. Còn Tiết Chẩm Tinh thì bận rộn hơn bao giờ hết, ban ngày một  lên dương gian câu hồn bắt quỷ, tối về   túc trực ở cửa điện Diêm Vương để giữ gìn trật tự.
 
Còn  thì vẫn thủ bên cửa nhà  , bày sạp bán đậu hũ thối. Chỉ là... vẫn chẳng  ai đến mua.
 
Tựa như cả địa phủ , chỉ  một  Tiết Chẩm Tinh là chịu ăn đậu hũ thối của .
 
Một hôm, Lộ Tịch Viện chạy đến tìm , nhíu mày hỏi: "Cô   tranh vị trí Bạch Vô Thường ? Chức đó kiếm   nhiều tiền, mạnh hơn trăm  so với việc ngươi bán đậu hũ thối thế ."
 
Ta nhớ đến tờ tiền đỏ mà Tiết Chẩm Tinh từng cho, liền lắc đầu : "Ta  thiếu tiền."
 
Cô  vẫn  chịu buông tha, líu ríu  tiếp: "Cô mà  Bạch Vô Thường, thì  thể cùng Hắc Vô Thường lập thành một đôi! Cơ hội  thế còn gì!"
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
 
Ta thoáng nghĩ đến cái mũ to như bánh bao của Bạch Vô Thường, bất giác ôm lấy cổ  lắc đầu từ chối. 
 
"Hắc Bạch Vô Thường, chẳng  là chức quan sung sướng gì, đều là vì chuộc tội mà ."
 
Giọng nam trong trẻo mà trầm tĩnh vang lên phía  lưng , khiến  giật   đầu . Chỉ thấy Tiết Chẩm Tinh vẫn khoác bộ quan phục đen như mực,  nghiêm chỉnh nơi bậc cửa.
 
Ta ngơ ngác hỏi: "Ngài.. lúc nào trở về ?"
 
"Đi cửa ."
 
Anh  ngẩng cằm, mò mẫm trong túi,   lấy  một tờ tiền trăm đặt  giỏ tiền của : "Cho  một bát đậu hũ thối."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-an-vat-cua-dia-phu/chuong-5.html.]
Ta hấp tấp chiên đậu hũ, rưới nước sốt, thì    hỏi: "Sao cô   đầu thai?"
 
Ta cúi đầu,  chút nghĩ ngợi mà đáp: "Quỷ nơi địa phủ  đều từng phạm sai lầm khi còn sống,  dễ gì  đầu thai ."
 
Ánh mắt   chăm chú dừng  , thấp giọng : "Không đúng,   điều tra qua cô . Khi còn sống cô luôn thiện tâm giúp , cả đời hiền hậu, c.h.ế.t  tay bọn giặc cướp,  khi c.h.ế.t vốn  thể đầu thai  nhà quyền quý đế vương, cớ   khăng khăng đợi nơi đây suốt ba ngàn năm?"
 
Ta từ từ ngẩng đầu,  khuôn mặt quen thuộc của Tiết Chẩm Tinh, bất lực  khẽ: "Ta... chỉ là  đợi phu quân ."
 
Anh  thoáng biến sắc, lẩm bẩm hỏi: "Phu quân?"
 
"Chàng  phạm sai lầm, cần chuộc tội. Ta  đợi   trả xong nghiệp báo,  cùng  đầu thai."
 
Tiết Chẩm Tinh cụp mắt, yên lặng cắn một miếng đậu hũ thối, trong đôi mắt đen sâu thẳm thấp thoáng u tối: "Anh ... phạm  gì?"
 
Ta thở dài: "Anh  từng là  bán đậu hũ thối. Sau  quan binh bức ép, đành lên núi  giặc."
 
Bên cạnh, Lộ Tịch Viện kinh ngạc kêu lên: "Giặc cướp? Chẳng lẽ cô..."
 
Ta mỉm  thản nhiên: "Chàng   cố ý g.i.ế.c . Chỉ là lúc đó hỗn loạn,   kẻ khác đẩy   bia chắn tên, mới  mũi tên lạc b.ắ.n chết. Sau khi  chết,   cũng lập tức tự vẫn theo."
 
Ta    ăn đậu hũ thối, lòng trôi dạt theo năm tháng: "Ta tìm    lâu, gần ba ngàn năm. Mới gần đây mới tìm ...
 
"  ...  uống canh Mạnh Bà, cái gì cũng  còn nhớ nữa."
 
Tiết Chẩm Tinh im lặng hồi lâu,  khẽ : "Có lẽ     quên. Chỉ là  thể cùng cô  tiếp... cũng  dám nhận cô mà thôi."