"Tử Hàn , trẫm ban hôn cho ngươi và Như Ý quận chúa, ngươi  bằng lòng ?"
Hoàng đế bá bá của  đúng là một  đàn ông thẳng thắn,  thèm vòng vo mà  thẳng  vấn đề.
Ứng Tử Hàn rũ mắt, trông  khiêm nhường, nhưng giọng điệu  vô cùng kiên định: "Thần  phận thấp kém, chỉ mong cẩn trọng, hết lòng vì triều đình, tạm thời  nghĩ đến chuyện tình cảm." Mọi  lộ vẻ mặt "quả nhiên là ", và  ai cho rằng trạng nguyên dám  càn.
Nếu   ban hôn là bạn  Liệt Nghê của , chắc chắn họ sẽ  trạng nguyên   điều.
  đó là ,   chỉ còn  ngầm hiểu.
Lưu Đế cũng  giận, dường như  đoán   việc  từ chối, ngược  còn  hiền hòa hơn: "Lời  sai , thành gia lập nghiệp  hề mâu thuẫn, mà là vẹn cả đôi đường."
Ông   sang Lễ bộ Thượng thư : "Vị trí Lễ bộ Thị lang còn trống chứ?"
Lễ bộ Thượng thư vội vàng quỳ xuống đáp: "Bẩm Hoàng thượng, vẫn còn trống ạ."
Lưu Đế chỉ  Ứng Tử Hàn: "Từ ngày mai ngươi dẫn dắt , để  nhanh chóng nhậm chức."
Lễ bộ Thượng thư liên tục  , mặt Ứng Tử Hàn căng thẳng,  định mở miệng thì tay áo   bên cạnh kéo .
Cấp  tương lai của  đang nháy mắt  hiệu, ánh mắt như đang : "Đổi hôn sự lấy tiền đồ,  lỗ ."
Ứng Tử Hàn còn   gì đó, thì  Lưu Đế : "Mẫu  của Tử Hàn cả đời vất vả,  giúp trẫm bồi dưỡng  một vị trọng thần, cũng nên ban thưởng."
Ứng Tử Hàn khẽ giật ,  như hiểu  điều gì,  khổ một tiếng quỳ xuống: "Thần đa tạ Hoàng thượng ban hôn."
Mọi  nhao nhao chúc mừng.
Các nữ quyến bên  cũng hướng  chúc mừng.
Cha  mặt mày trầm xuống, lộ vẻ lo lắng. Mẹ  thở dài, bộ dạng phó mặc cho  phận.
Tuy hai  sớm  chuẩn  tâm lý, nhưng tận mắt chứng kiến cảnh , rõ ràng vẫn  vui.
Họ giận Ứng Tử Hàn dám công khai từ hôn.
Họ cũng giận Lưu Đế quá mưu mô, dùng chuyện  để ép buộc  trẻ tuổi.
Điều khiến họ tức nhất là  say rượu  càn, ức h.i.ế.p cả tân khoa Trạng nguyên.
Một đứa trẻ đoan chính như ,   để cho  chiếm hời chứ?
Ta âm thầm lau mặt, lén  Ứng Tử Hàn.
Dưới ánh đèn lưu ly sáng trưng,  mặc quan phục trông thật .
Tướng mạo tao nhã, dung nhan tuyệt mỹ.
Cổ cao thon dài như thiên nga, làn da trắng như ngọc, mái tóc đen như mực, cùng khí chất thanh lãnh toát  từ  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-chua-dung-coi-ma/chuong-04.html.]
So với đêm ở tửu lâu còn khiến   rung động hơn.
Haizz, đúng là hời cho  .
Hắn chắc chắn vẫn còn giận chuyện  ép buộc , nên mới từ hôn.
Không ,   xin   mới .
Ai ngờ  yến tiệc,   vội vã rời .
Ta còn  kịp  với  câu nào.
 cũng nhờ  mà   thời gian chuẩn  quà xin .
Đợi đến khi  hì hục đóng gói xong những kỳ trân dị bảo thu thập , thì  ba ngày .
Ta dò la  nhà của Ứng Tử Hàn, một  vác một bọc lớn, hăm hở  đến.
Con đường đến nhà ,   luôn thấy  chút quen thuộc.
 xung quanh đều là tường gạch xanh ngói đen như ,  lẽ chỉ là  cả nghĩ thôi.
Đến gần cửa viện,   thấy tiếng nức nở khe khẽ.
"Tử Hàn ca ca,  sắp thành   ?"
Đó là một giọng nữ yếu ớt, dịu dàng.
"Nguyệt cô nương, là    với nàng."
Đó là giọng của Ứng Tử Hàn.
"Sao  thể trách ,   chúc mừng  mới đúng."
Cô nương  đáp lời.
"Nàng  hết lòng chăm sóc  lúc hàn vi, ân tình , Tử Hàn tuyệt  dám quên."
Lời Ứng Tử Hàn  cảm kích,  áy náy.
Cô nương vội : "Ta chăm sóc phu nhân và ,   để mong báo đáp, tất cả đều là tự nguyện!"
Giọng Ứng Tử Hàn đầy khổ sở vang lên: "Nguyệt cô nương,  sẽ cố hết sức bù đắp cho nàng..."
Ta sững  tại chỗ.
Họ còn  gì nữa,    rõ.
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
Bọc hành lý  lưng, vốn dĩ  nặng chút nào, giờ  thấy nặng trĩu.