Thực đây mỗi tắm rửa cho con mèo lười Linh Đang đều náo loạn đến mức long trời lở đất.
Đây cũng là lúc hiếm hoi con mèo lười hoạt bát.
Tống Yến Châu xong: "..."
Anh một chút hả hê.
Một đàn ông như trêu chọc là bé ngoan, Tống Yến Châu nhịn kêu lên một tiếng, nghiêm túc phản đối và lên án thái độ của cô.
Diệp Mộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "Ồ, quên mất là . còn đang mà Linh Đang tắm rửa ngoan ngoãn như , b.ắ.n một giọt nước nào lên luôn ."
Tống Yến Châu liếc cô một cái, thật ? Anh tin.
"Giận ? Tống lão tổ tông thể đừng giận ?" Diệp Mộ tủm tỉm lau lông cho đó lấy một quả cầu gió khởi động chế độ sấy.
Vì lông còn khô, vẫn còn dính nên cả con mèo trông nhỏ nhiều.
Tống Yến Châu liếc cô một cái, lắc đầu gật đầu. Đương nhiên sẽ giận dỗi vì chuyện ...
Anh nhỏ mọn như .
Chỉ là cứ tưởng Diệp Mộ là một cô gái nhiệt tình giúp đỡ khác, bụng đơn thuần.
Không ngờ... cũng khá là xa.
Hôm nay việc gì quan trọng, cuối cùng Diệp Mộ cũng thể lên giường ngủ đúng giờ.
Chỉ là do hai ngày đều nghỉ ngơi ngủ ngon, Diệp Mộ ngủ một mạch đến hơn mười giờ sáng hôm vẫn tỉnh dậy.
Tống Yến Châu tỉnh dậy từ sớm, vòng vòng trong ký túc xá mấy vòng đó chạy ngoài dạo quanh khuôn viên trường, gặp Đàm Mặc Ngự.
Đàm Mặc Ngự đang cùng các bạn học của . Mấy bạn học phía ba một nhóm chỉ chậm hơn một bước, đeo khẩu trang màu đen, hai tay đút túi quần, yên lặng theo những phía , mái tóc ngắn màu đỏ gió thổi trông còn sức sống hơn .
Dường như bọn họ khỏi tòa nhà huấn luyện, giờ chắc là đến nhà ăn ăn trưa .
Mấy bạn học thấy con mèo xám đường thì lập tức gọi: "Linh Đang kìa!"
Nghe thấy hai chữ Linh Đang, mắt Đàm Mặc Ngự sáng lên, ánh mắt mặt đất tìm kiếm xung quanh, lập tức thấy con mèo xám đường.
Anh sải bước tiến lên, về phía con mèo. Mấy bạn học ngạc nhiên : "Đàm Mặc Ngự, cũng thích Linh Đang ?"
Đàm Mặc Ngự là chiến sĩ cơ giáp đơn cấp A duy nhất trong lớp A4 của bọn họ. Có điều bình thường đeo khẩu trang nên trông vô cùng lạnh lùng, ai cũng chỉ đúng một ánh mắt.
Mọi đều dám nhiều với , cùng lắm là khi đến tòa nhà huấn luyện, thuận miệng chào hỏi một tiếng. Hôm nay cả đám bọn họ gặp khi ngoài vì mới rủ Đàm Mặc Ngự cùng đến nhà ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-70-nha-nghien-cuu-khoa-hoc-bi-dai-lao-cung-chieu-thanh-tieu-kieu-the/chuong-731.html.]
Không ngờ, Đàm Mặc Ngự mà cũng thích mèo?
đây thấy Đàm Mặc Ngự gặp Linh Đang cũng phản ứng gì lớn, bọn họ còn tưởng thiếu gia họ Đàm hiểu thế sự.
Đàm Mặc Ngự dừng bước, đầu một cái, cụp mắt gật đầu đó xổm xuống mặt Linh Đang, giơ tay xoa xoa đầu con mèo, hỏi: "Linh Đang, chủ nhân của ?"
Hôm nay đến sân thi đấu, Bạch Ngô cũng đến. Chỉ huy mà đến, Trạm Ngọc và Ong Nhỏ lẩm bẩm cả buổi sáng.
Tống Yến Châu né tránh tay , bỏ .
Đàm Mặc Ngự vội vàng dậy theo, bạn học của ở phía hỏi: "Đàm Mặc Ngự, đến nhà ăn nữa ?"
"Không nữa. Các cứ ."
Anh dừng bước đầu bọn họ, xong liền đuổi theo Linh Đang rời .
Tống Yến Châu vốn định về ký túc xá xem Diệp Mộ tỉnh dậy , kết quả Đàm Mặc Ngự cứ theo , đành vòng vòng trong khuôn viên trường thêm hai vòng nữa.
Tên cũng gì, cứ im lặng theo , chạy nhanh thế nào cũng thể cắt đuôi .
Cuối cùng, Tống Yến Châu chỉ đành dẫn đến cửa ký túc xá của Diệp Mộ đó nhảy lên cửa sổ, đầu kêu gầm gừ với Đàm Mặc Ngự, cảnh cáo trèo giống .
Đàm Mặc Ngự giơ tay gõ cửa, Linh Đang ký túc xá.
Diệp Mộ mà vẫn đang ngủ bù, Tống Yến Châu bó tay.
Giấc ngủ của hai đêm dồn để bù ngày hôm nay.
Anh lau lau vuốt t.h.ả.m đó nhảy lên thành giường, dùng chân đẩy đẩy tay Diệp Mộ đang đặt bên ngoài, Diệp Mộ Một phát bắt .
"Linh Đang, mở cửa." Diệp Mộ nắm lấy chân mèo trong tay lắc lắc, đó dậy.
Tống Yến Châu mái tóc rối bù của cô, kêu meo một tiếng, mang theo nghi vấn.
Cô chắc chắn bây giờ để mở cửa ?
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Anh cảm thấy dáng vẻ của cô giống như dáng vẻ thể gặp khác.
Diệp Mộ nhảm với , xách gáy con mèo lớn giường xuống đất đến cửa, mở cửa thấy một thiếu niên tóc đỏ đeo khẩu trang.
Cô ngẩn , chậm rãi hỏi: "Đàm Mặc Ngự?"
Đàm Mặc Ngự kéo khẩu trang xuống, ký túc xá : "Chỉ huy, chị mới ngủ dậy ?"
Anh mái tóc vẫn còn rối bù của Diệp Mộ với vẻ mặt chút khó tả, cảm giác như sắp mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, đặc biệt ấn cái chỏm tóc ngốc nghếch đỉnh đầu Diệp Mộ xuống.