“Cao Học Thăng,  dám đánh em! Anh thật sự dám đánh em!”
Vương Phương ôm mặt, ánh mắt đầy khó tin  chằm chằm  Cao Học Thăng. Sau bao nhiêu năm kết hôn, dù cô  sinh  con,   từng động tay  cô. Vậy mà giờ đây,   dám  tay!
Rõ ràng cô mới là  chịu oan ức!
Hứa Tiểu Uyển dẫn đám đàn bà  vu khống, hãm hại cô, thế mà Cao Học Thăng  cho rằng cô mới là   !
“Anh đánh em thì ? Em lấy hết tiền của  gửi về nhà  sính lễ cho em trai, khiến  ngày ngày  ăn bánh mì khô với dưa chuột. Em tưởng    ?”
Cơn giận dữ trong lòng Cao Học Thăng bỗng bùng lên,  thể kìm nén  nữa.
Vương Phương giật tóc rối tung,  lạnh:
“Ai bảo  vô dụng! Nếu    chức doanh trưởng, chỉ cần dựa  địa vị đó, đám con gái quê mùa  chẳng  sẽ tự nguyện gả  nhà em trai  mà  cần sính lễ? Anh  tiền  quyền,  còn mặt mũi nào trách em!”
“Em! Em!”
Cao Học Thăng chỉ tay  Vương Phương, giọng run rẩy: “Em   như thế ? Chê  vô dụng, chê  chỉ là phó doanh trưởng?”
...
...
Vương Phương cũng  quá tức giận. Hôm nay, cô mới là  mất mặt nhất,  còn  Đường Tình  đó  .
Mối hận trong lòng cô  thể nào nuốt trôi.
“Anh giỏi thì  thăng chức ! Chỉ  đánh vợ,   bản lĩnh gì?”
Cao Học Thăng đau đến thắt tim. Anh và Vương Phương kết hôn nhiều năm, cô  sinh  con, suốt ngày đem tiền về nhà  đẻ,  đều nhẫn nhịn. Giờ đây, cô  chê  vô dụng?!
“Được! Anh vô dụng,  em  tìm đàn ông  bản lĩnh ! Chúng  ly hôn!”
Cao Học Thăng gầm lên,  thèm  Vương Phương nữa,   xông  nhà, đóng sầm cửa .
Ầm!
Tiếng động lớn vang lên một  nữa.
Màn kịch  quá ồn ào, Đường Tình vội   định bịt tai Hỷ Bảo, nhưng  thấy cô bé đang  toe toét, đôi tay nhỏ vỗ nhè nhẹ, như thể  tán thành lời của Cao Học Thăng.
Cô bé ... chẳng lẽ nghĩ rằng phó doanh trưởng Cao nên ly hôn?
Ý nghĩ  thoáng qua trong lòng Đường Tình, nhưng  kịp suy nghĩ thêm, cô   thấy tiếng Vương Phương gào thét  cửa:
“Cao Học Thăng,  mở cửa ! Mở cửa!”
“Anh  cho em  nhà,    quỳ xuống cầu xin, em cũng  bước chân  nhà họ Cao nữa!”
“Được lắm, Cao Học Thăng! Anh thật sự  ly hôn  ? Em  cho  ,   tống khứ em,  dễ !”
Vương Phương điên cuồng đ.ấ.m đá  cánh cửa, dáng vẻ trông thật sự đáng sợ.
Đường Tình nhíu mày, cảnh tượng  xem tiếp cũng chẳng  gì thú vị.
“Mẹ, Tiểu Mỹ, chúng  về nhà thôi.”
Đường Tình khẽ gọi, Lý Quế Vân và Kỷ Tiểu Mỹ gật đầu, hai  bế các em bé   nhà.
Vương Phương  đầu ,  hai đứa con của Đường Tình cùng  hình  thon gọn hẳn của cô, lòng cô tràn đầy hận thù.
Kể từ khi Đường Tình sinh ba đứa nhỏ , cuộc sống của cô ngày càng bất hạnh.
Hôm nay cô  đánh, chẳng  là do Đường Tình  ?!
Chỉ năm tệ một tháng thôi, mà  mua chuộc  lòng !
Vân Vũ
Còn ba đứa con  của cô , nhất định  cướp hết vận may của cô, khiến cô ngày càng khốn khổ!
Đời cô  yên , thì con mập  cũng đừng hòng sống yên!
Đường Tình đóng cửa , nhưng vẫn cảm nhận rõ ánh mắt độc địa phía . Cô lắc đầu, Vương Phương tự chuốc lấy họa, chẳng đáng thương chút nào!
“Phó doanh trưởng Cao,  thật sự ly hôn với Vương Phương chứ?”
Lý Quế Vân bế Hỷ Bảo, tò mò hỏi. Đường Tình  kịp trả lời,  thấy Hỷ Bảo  vỗ tay, đôi mắt nhỏ  như trăng khuyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-80-duoc-chong-sung-tan-troi-nho-ba-dua-con/chuong-252-doi-lai-tat-ca-nhung-gi-da-mat.html.]
“Hỷ Bảo, con  , chú Cao  nên ly hôn với cô Vương ?”
Đường Tình bỗng cúi xuống hỏi. Hỷ Bảo  toe toét, tay vỗ liên tục.
Lý Quế Vân bật : “Nó còn bé thế,  gì !  phó doanh trưởng Cao đúng là  . Vương Phương suốt ngày gây chuyện, kết hôn bao năm   con,    từng nặng lời. Lần  là do cô   quá giới hạn!”
Đường Tình   gì, chỉ lặng lẽ  Hỷ Bảo. Lấy vợ  chọn  hiền, Vương Phương rõ ràng   mẫu  dễ chịu.
Nếu phó doanh trưởng Cao thật sự ly hôn,   cuộc sống   hơn.
“Chuyện nhà  , chúng  cũng  quản .”
Đường Tình  bếp rửa tay,  bước   thấy Kỷ Tiểu Mỹ chạy đến :
“Chị dâu, em  đến trường tìm Lục Hành và  chuyện với   .”
“Ồ,    ?”
Đường Tình lau tay,   phòng trong, mở cửa thấy Vu Na đang đặt Đại Bảo  nôi. Có vẻ  bé  ngủ .
“Năm tệ một tháng, mỗi ngày hai tiếng, nếu cần thêm giờ thì trả thêm tiền.”
Kỷ Tiểu Mỹ bắt chước giọng điệu lạnh lùng của Lục Hành, học y hệt.
Chỉ  biểu cảm của Tiểu Mỹ, Đường Tình   thể tưởng tượng  cảnh Lục Hành  câu đó.
“Giá ... cũng  đắt.”
Dù    cũng là học sinh xuất sắc thực thụ. Năm tệ một tháng cho gia sư, với Đường Tình mà , quả thật  đắt.
“Chị dâu,  để  Lục nhận việc nhé?”
Kỷ Tiểu Mỹ hào hứng hỏi. Dù  tiền  cô cũng  thể kiếm , nhưng so , Lục Hành cần nó hơn.
Cô  bạn học kể rằng, nhà   nợ  nhiều tiền.
Nhiều đến mức học bổng hàng năm cũng  trả nổi!
“Trả   mười tệ một tháng, mỗi tuần năm ngày, mỗi ngày bốn tiếng.”
Không thể tiếc tiền đầu tư cho giáo dục!
Bình An và Vân Đóa đều là những đứa trẻ đặc biệt, chỉ cần Lục Hành dạy , Đường Tình sẵn sàng trả thêm.
“Vâng! Cảm ơn chị dâu!”
Kỷ Tiểu Mỹ  tươi. Đường Tình chỉ vẫy tay: “Ngày mai em dẫn Lục Hành đến  28 ngõ Quải, để   thử dạy Bình An và Vân Đóa .”
Đường Tình kể sơ qua tình hình nhà họ Hà, Kỷ Tiểu Mỹ  xong liền hứa sẽ giúp cô  thành việc .
“Hy vọng    thể đảm đương ...”
Nghĩ đến tình trạng của Hà Bình An, Đường Tình vẫn  lo Lục Hành  xoay xở .
   ,  thử mới .
“Hôm nay em bận cả ngày , nên nghỉ ngơi .”
Vu Na đưa cho Đường Tình một cốc nước, bế Hỷ Bảo sang phòng khác.
Hỷ Bảo trong lòng Vu Na  ngoan, cô khẽ hát ru, hàng mi dài của cô bé khẽ động,  chìm  giấc ngủ.
Vu Na thật sự  giỏi dỗ trẻ con. Nếu   bi kịch mất con, giờ  cô  là một   hạnh phúc.
“Chị Vu, ngày mai em cùng chị đến phố Phù Dung nhé.”
Nhìn Vu Na đặt Hỷ Bảo  nôi, Đường Tình khẽ .
“Phố Phù Dung? Nghe  nơi đó  ma, chúng     gì?”
Vu Na nhíu mày,  hiểu.
Trong mắt Đường Tình lấp lánh ánh , nụ  nhẹ nhàng hiện lên.
Quay  phố Phù Dung để  gì ư?
Tất nhiên là để đòi  tất cả những gì Vu Na  mất!