"Không...  thể nào, Bảo Bảo là em gái ruột của Chí Cương,  nó  thể..."
Thẩm Từ Lan lắc đầu,   tin rằng con trai    thể  chuyện tày trời như .
Liễu Hồng Đậu khẽ  lạnh, chỉ tay về phía .
"Thi thể cha của Bảo Bảo vẫn còn ở trong sân, bà  sợ  tiếp theo   bức tử chính là Bảo Bảo ?"
Giọng  của cô lạnh lùng khiến Thẩm Từ Lan giật .
"Đừng  lắm lời! Nguyễn Bảo Bảo, mày ký tên nhanh lên, tao cần tiền!"
Nguyễn Chí Cương đảo mắt đầy khinh bỉ, ép Bảo Bảo  ký tên ngay lập tức.
"Chị Tình..."
Bảo Bảo lo lắng  Đường Tình, Đường Tình chỉ nhẹ nhàng gật đầu với cô.
Nhìn vẻ điên cuồng của Nguyễn Chí Cương  mặt, Bảo Bảo cuối cùng cũng quyết định, cô cầm lấy cây bút từ tay .
"Nguyễn Chí Cương, đây là con đường  chọn,  từ nay chúng  đoạn tuyệt!"
Bảo Bảo cầm bút, nhanh chóng  tên  lên giấy.
Mười hai vạn thôi, cô  thể trả .
Hôm nay   thể bức tử cha,   ngày mai,  tiếp theo sẽ là  cô.
Cô  mất cha, tuyệt đối  thể mất thêm  nữa.
Vân Vũ
Quan trọng nhất, Bảo Bảo tin tưởng Đường Tình. Suốt chặng đường qua, cô đều  cùng Đường Tình, cảm nhận  sự  bụng của chị . Cô tin Đường Tình sẽ  hại !
"Tốt lắm! Mày  ký tên,  mười hai vạn  là của tao !"
Nguyễn Chí Cương vui mừng phấn khích, nghĩ đến việc sắp  mười hai vạn trong tay,  ngứa ngáy cả tay. Chỉ cần tiền về,  sẽ lập tức dùng nó để gỡ gạc!
"Vội gì, điểm chỉ luôn ."
Liễu Hồng Đậu nhắc nhở, Nguyễn Chí Cương nhíu mày: "Sao phiền phức thế? Sợ tao nuốt lời ? Nhà  đồ đạc  giá trị tao bán hết ! Giờ chỉ còn mỗi cái sân tứ hợp , cũng bán luôn! Lẽ nào tao còn hối hận?"
Lý do  đồng ý dễ dàng như  là vì   rõ, nhà họ Nguyễn  còn giá trị lợi dụng nữa.
"Để  điểm chỉ!"
Bảo Bảo cắn mạnh  ngón tay cái, dùng m.á.u in dấu vân tay lên giấy!
Mười ngón liền tim, ngón tay đau, tim cô cũng đau theo.  cô  nhớ rõ nỗi đau , để  bao giờ quên   trai  g.i.ế.c cha, bỏ rơi  và cô.
Cô sẽ...  bao giờ tha thứ cho !
"Tiện thể, mượn m.á.u của mày xài luôn."
Nguyễn Chí Cương  nhạt giật tay Bảo Bảo, dùng m.á.u  ngón tay cô bôi lên giấy.
Hắn thậm chí  quan tâm việc  kéo mạnh khiến Bảo Bảo đau đớn, tay  dính m.á.u cô, ấn thẳng lên giấy.
"Giờ  ? Tiền , khi nào đưa tao?"
Nguyễn Chí Cương giơ tay đòi tiền.
Liễu Hồng Đậu chỉ  lạnh: "Ngày mai chúng  sẽ rút tiền, mày tự đến lấy!"
"Các  định trốn nợ ?"
Nguyễn Chí Cương cảnh giác  Liễu Hồng Đậu, nhưng cô lắc đầu.
"Yên tâm, chúng   giống mày,   loại vô . Ngày mai mày đến, tiền sẽ sẵn sàng!"
Mười hai vạn, với Liễu Hồng Đậu chẳng là gì.
Nếu   vì Đường Tình mua sân tứ hợp , với khả năng tài chính của cô, mua riêng cũng  thành vấn đề.
"Được! Vậy ngày mai tao đến lấy tiền! Nhớ đấy, mười hai vạn, một xu cũng   thiếu!"
Nguyễn Chí Cương nhắc   nữa, như thể sợ họ sẽ lừa tiền của .
"Yên tâm, tiền của mày, chúng   thiếu!"
Đường Tình cũng lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-80-duoc-chong-sung-tan-troi-nho-ba-dua-con/chuong-752-nguoi-anh-vo-nhan-tinh-mon-no-hai-muoi-van.html.]
Nguyễn Chí Cương  híp mắt gật đầu, vẫy tay định rời .
Thẩm Từ Lan  nhịn  gọi: "Chí Cương!!"
Nguyễn Chí Cương  , khó chịu  bà: "Còn gì nữa? Có tiền thì đưa! Không  thì thôi!"
"Nguyễn Chí Cương!! Sao mày  thể vô tình đến thế?!"
Bảo Bảo tức nghẹn ngực, nếu hôm nay   Đường Tình, cô thậm chí   Nguyễn Chí Cương vì tiền mà dễ dàng chà đạp tình cảm gia đình như .
Chỉ mười hai vạn,    thể dứt áo bỏ   và cô.
"Có tình cảm thì các  cho tao tiền ? Nếu tao  ký tên, mày sẽ đưa tao mười hai vạn chứ?"
Nguyễn Chí Cương lạnh lùng  Bảo Bảo: "Không thể thì đừng ! Từ hôm nay, chúng   còn là một nhà nữa,   đừng   phiền tao!"
Nói xong,   lưng bước .
 khi đến cửa,  chợt nhớ  điều gì đó,    Bảo Bảo với nụ  khó hiểu.
"À, quên mất. Trước đây tao vay tiền họ hàng, đều ghi nợ  tên bố, tổng cộng hai mươi vạn. Đây là nợ của nhà họ Nguyễn! Giờ tao    nhà nữa, em gái ,  cuối tao gọi mày như , hai mươi vạn , mày  trả đấy."
Nguyễn Chí Cương nhướng mày, vẻ mặt đắc ý, trông vô cùng đáng ghét.
"Nguyễn Chí Cương! Mày còn là  ?"
Bảo Bảo gào lên trong phẫn nộ.
Nguyễn Chí Cương rút điếu thuốc, châm lửa hút một .
"Mày sắp lấy Hoắc Khải Nguyên ,   hai đại gia   bạn, hai mươi vạn với mày chỉ là chuyện nhỏ thôi! Tao  đây! Nhớ trả nợ nhé!"
Nguyễn Chí Cương vẫy tay, mở cửa bước  ngoài.
"Không  ,    !!!"
Bảo Bảo cúi đầu, cô  ngờ   trai của   ném gánh nặng hai mươi vạn lên vai cô.
Cô vốn chỉ  xin tiền cha,  từng thiếu tiền, nhưng cũng  từng tự kiếm tiền.
Hai mươi vạn, cô lấy gì để trả?
"Bảo Bảo, Bảo Bảo..."
Thẩm Từ Lan gượng  dậy từ giường, bước  ngoài  con gái đang  lóc đau lòng, bà nhíu mày.
"Là , là    với con! Hai mươi vạn... hai mươi vạn ..."
Tất cả tiền bạc đều  Nguyễn Chí Cương lừa lấy hết, giờ nhà chỉ còn mỗi sân tứ hợp .
Hai mươi vạn, con gái bà lấy gì trả nổi?
"Bảo Bảo, đừng lo."
Đường Tình vỗ vai Bảo Bảo,  nhẹ nhàng.
"Chỉ hai mươi vạn thôi,  thể trả ."
"Chị Tình, chị định cho em mượn tiền ?  công việc của chị cũng cần tiền xoay vòng, em  thể nhận tiền của chị."
Bảo Bảo lắc đầu: "Em sẽ tự kiếm tiền, dù  cũng  nhiều đạo diễn Hương Cảng  mời em đóng phim..."
Nghe Bảo Bảo  , Đường Tình cũng rùng .
Chính những kẻ   đó  dẫn Bảo Bảo  con đường sai lầm, kiếp  cô sẽ  để cô   lạc nữa.
"Bảo Bảo, các em   sân tứ hợp  quý giá thế nào ?"
Liễu Hồng Đậu  khẽ, chỉ  khu sân  mặt.
Bảo Bảo nhíu mày: " sân  chúng em  bán cho các chị  mà."
"Thứ quý giá nhất,   là sân  ."
Đường Tình , vỗ tay Bảo Bảo.