Không vì , thấy lời giải thích như , Ngưu Ái Hoa chút buồn nhưng thật dễ dàng đến đây một chuyến, cô biểu hiện vẻ vui, ngược còn đưa đồ đặc sản mang đến cho Đới Dương.
"Ở đây vất vả ? Đây là một đồ đặc sản em mang đến, còn hai bộ quần áo em tự may, may theo dáng của , em còn xem nhiều phim truyền hình Hồng Kông, mặc lên chắc sẽ già."
"Không vất vả." Vì ước mơ, Đới Dương cảm thấy vất vả.
Chỉ là cách Ngưu Ái Hoa xa như , cô vẫn đối xử với như , khiến chút .
Đới Dương từ lúc nào rơi nước mắt: "Ái Hoa, em vẫn luôn đối xử với như ."
"Em đối xử với thì đối xử với ai, thử mặc quần áo xem, nếu em còn thể sửa."
Đới Dương thử mặc, quần áo vặn, hơn nữa kiểu dáng cũng mới mẻ, quan trọng nhất là mặc thoải mái.
"Anh thích, đúng cũng quà tặng em."
Anh cẩn thận lấy một chiếc hộp từ túi áo khoác : "Bây giờ nhiều tiền nên để em chịu thiệt một chút."
"Đây là gì?"
Ngưu Ái Hoa mở hộp , mới phát hiện bên trong chỉ một sợi dây chuyền: "Em đừng chê nhé."
Lần đến lượt Ngưu Ái Hoa rơi nước mắt, ngờ Đới Dương vốn sống tằn tiện, mà còn thể tiết kiệm tiền để mua dây chuyền cho cô, mặc dù chỉ là một sợi dây chuyền mảnh nhưng tình yêu ẩn chứa trong đó thì cần .
"Cảm ơn , em thích."
Hạ Lý Lý và Hoắc Tiểu Anh thì tìm một quán cà phê, ở đây vặn thể thấy biển, bên ngoài cửa sổ thể thấy du thuyền ở bờ biển.
Hoắc Tiểu Anh gọi một phần bánh ngọt, khi thấy giá tiền, cô thực sự chút đau lòng nhưng nghĩ đến việc nhiều cơ hội đến đây, cô vẫn c.ắ.n răng gọi.
Hạ Lý Lý thì gọi một cốc mocha, Hoắc Tiểu Anh còn chút tò mò: "Cà phê thì nhưng mocha là gì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-nam-80-xuyen-thanh-dai-my-nhan-duoc-chong-cung-chieu/chuong-390.html.]
"Là một loại cà phê pha trộn giữa sô cô la và cà phê."
" đầu tiên đấy."
Khi cô ăn một miếng bánh ngọt, nhịn cảm thán: "Quả nhiên là tiền nào của nấy, hương vị ngon đến thể tin ."
Ở Cảng Thành khá nhiều nước ngoài, nhiều cửa hàng thậm chí chỉ nước ngoài lui tới.
Hai họ dạo cả buổi trời, đói bụng lắm , tìm một chỗ ăn cơm nhưng chỉ tìm thấy một nhà hàng Tây ở gần đó.
"Hay là chúng thử xem , thấy nhà hàng ăn cũng khá ." Hoắc Tiểu Anh đề nghị.
Cô đầu tiên thấy nhiều nước ngoài đến nhà hàng như , thử xem đồ ăn mà nước ngoài ăn rốt cuộc trông như thế nào.
"Cô chắc chứ?"
"Ừ, thử xem ."
Ai ngờ bước , Hoắc Tiểu Anh ngây , ngay cả nhân viên phục vụ cũng là nước ngoài nhưng cô tiếng Anh.
Nhân viên phục vụ nước ngoài , thấy hai phụ nữ địa phương, miệng lẩm bẩm gì?
Hoắc Tiểu Anh hiểu một câu nào, còn Hạ Lý Lý thì vẻ mặt nghiêm trọng, đó dùng tiếng Anh lưu loát đáp trả đối phương.
Thấy bầu khí càng lúc càng , một đàn ông nước ngoài lịch sự : "Chúng nên tôn trọng phụ nữ, để họ dùng bữa cùng ."
Hạ Lý Lý cảm thấy trong lòng gì vui, cô và Hoắc Tiểu Anh vốn định nhưng mời thì họ cũng gọi một vài phần đồ ăn.
Hai nếm thử món ăn kiểu Anh, ăn vài miếng còn ăn nữa, Hoắc Tiểu Anh bực bội : "Cái gì thế , còn tưởng ở đây đồ ăn ngon lắm chứ, đồ ăn khó ăn như , thể so sánh với đồ ăn ở chỗ chúng , đặc biệt là món cá chiên , còn tanh nữa, ăn nổi."
DTV