Chậc chậc, may mà con gái, thì đúng là nuôi nổi.
Giang Lâm một cái, mới mở phong bì điện tín, lấy điện báo khỏi đó.
Chỉ thấy đó đơn giản một dòng chữ: Anh Lâm ơi, thật là hiểu lòng .
"?"
Lần thứ hai trong đời, khuôn mặt tuấn tú của Giang Lâm lộ vẻ hoang mang.
Anh suy nghĩ hồi lâu, vẫn hiểu rõ ý của Bạch Du.
Anh cũng nghĩ thể do bưu điện đánh sai chữ nhưng nghĩ thì khả năng cũng cao.
Bởi vì bình thường khi điện báo xong, bưu điện sẽ yêu cầu gửi kiểm tra một nữa, Bạch Du chữ nên lẽ cô thấy chữ điện báo.
Vì , nếu bưu điện đánh sai, cô sẽ chỉ ngay tại chỗ.
nếu đánh sai chữ, thì cô thể hiện gì?
Thấy Giang Lâm mở điện tín ngẩn hồi lâu, Cát Đại Xuyên băn khoăn: "Phó đoàn Giang, con gái nhà gì , chuyện gì chứ?"
Giang Lâm: "Không chuyện gì, nếu như, ý là nếu như yêu với ..."
Cát Đại Xuyên thấy thôi, thực sự thể chờ đợi: "Nói gì?"
Giang Lâm lắc đầu: "Thôi bỏ , coi như hỏi, yêu."
Cát Đại Xuyên đ.â.m một đao: "..."
Mãi đến khi Giang Lâm xa, Cát Đại Xuyên mới bực bội nhận .
Không thể như !
Bình thường công kích cá nhân ?
Là yêu ?
Không , rõ ràng là bà mối chịu giới thiệu đối tượng miễn phí cho !
Đêm khuya, Giang Lâm buông tài liệu trong tay xuống, nhéo sống mũi đau nhức, đột nhiên nhớ tới điện báo nhận lúc chạng vạng tối.
Anh lấy từ ngăn kéo chằm chằm chữ phía .
"Hiểu lòng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-116.html.]
Ngay lúc , bên ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Anh đặt điện tín xuống: "Vào ."
Cửa "kẽo kẹt" mở , Bạch Du mặc một chiếc áo sơ mi nam trắng cỡ lớn bước .
Anh siết chặt điện tín trong tay: "Du Du, em ở đây?"
Mặt Bạch Du đỏ bừng: "Anh Giang Lâm, họ cách giải quyết vấn đề, cúc áo em cài , thể giúp em ?"
Giang Lâm: "..."
Bạch Du ở nơi đó, ánh mắt của cô sáng ngời, lông mi dài dày cong cong, lúc giống như chó con trông mong .
Thời gian dừng vài giây.
Đôi mắt Giang Lâm tối sầm: "Du Du, em em như ý nghĩa gì ?"
Bạch Du chớp chớp mắt: "Biết chứ, nghĩa là để Giang Lâm cởi nút áo cho em ? em chỉ để Giang Lâm cởi giúp em thôi."
“Ầm!”
Giang Lâm cảm thấy gì đó trong đầu ầm ầm đổ sập xuống.
Anh dậy, từng bước tiến về phía Bạch Du, đến mặt cô, cụp mắt xuống, giọng khàn khàn: "Em chắc chắn chứ?"
Bạch Du ngẩng đầu : "Chắc chắn, Giang Lâm mau giúp em."
Giang Lâm nuốt nước bọt.
Ngay lúc giơ tay định vươn đến cúc áo của cô, điện thoại bàn reo vang.
Anh nhấc điện thoại, đầu dây bên vang lên tiếng mắng chửi của ông nội Giang: "Thằng ranh con, cháu khốn nạn như thế từ bao giờ?"
Giang Lâm giật , mở choàng mắt, tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh dậy, giường hồi lâu nhúc nhích, trong đầu vẫn vang vọng câu của ông nội trong mơ: "Cháu khốn nạn như thế từ bao giờ?"
Là một trong những tiếng kèn báo thức đánh thức, Cát Đại Xuyên vội vàng thức dậy và mặc quần áo, lấy kem đánh răng và bàn chải đánh răng ngoài đánh răng.
Kết quả, bước cửa, thấy Giang Lâm đang quỳ gối cửa giặt chăn.
Lạ nhỉ, chắc chắn, nữa.
Nhìn một nữa, vẫn thấy Giang Lâm đang giặt chăn màn.
TBC
Anh ngẩng đầu bầu trời u ám, kìm mà gào lên: "Phó đoàn Giang, chọn thời tiết để giặt chăn?"