Lúc bà nội , lòng cô khỏi run lên một cái.
Nếu Niệm Niệm thực sự là con của hai, thì hai còn nữa và kiếp Niệm Niệm sống một cuộc đời bi thảm như , nghĩ đến thôi khiến nhịn nước mắt.
Mặc dù cô chính xác tuổi của Lý Khắc nhưng vóc dáng của , lẽ mười lăm mười sáu tuổi, vì Niệm Niệm thể là con của hai cô.
May mắn , may mắn .
Ngay lúc , tiếng của Tần Chính Nhân vang lên từ cửa: "Mẹ, Du Du, con nấu xong bữa sáng , hai ăn nhanh ."
Kể từ khi trở về , Tần Chính Nhân như trở thành một con khác.
Trước đây hầu như bếp, gần đây ngày nào cũng tranh bếp, còn gọi "Du Du" ngắn dài, như thể thực sự chuẩn đổi bản để một .
Bạch Du rút bài học từ nguyên tắc "ba " của gã đàn ông tồi, áp dụng chiến thuật chủ động, từ chối, động tâm đối với việc cô lấy lòng cô.
Mẹ cô với cô, cô nhận nhưng hiền con hiếu, xin , cô .
TBC
Bà Bạch vội vàng hạ giọng nhắc nhở cháu gái: "Nhanh lên, nhanh cất ấm , dừng để cháu phát hiện ."
Bạch Du gật đầu, cất ấm tử sa một chiếc hộp gỗ, đó khóa chốt tủ .
Cửa mở , Tần Chính Nhân thò đầu , giả vờ hỏi một cách nhẹ nhàng: "Hai sáng sớm trốn trong phòng gì, con gọi ngoài cửa mấy mà thấy."
Bạch Du đóng cửa , đó khóa cửa ngay mặt và : "Không gì cả."
Tần Chính Nhân tức đến nghiến răng: "..."
Đi phòng khách, chỉ thấy bàn ăn bày một lồng bánh bao thịt và một lồng bánh đường đỏ. Bánh bao trắng như tuyết, tỏa mùi thơm hấp dẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-119.html.]
Bánh bao và bánh đường đỏ thơm như , cũng cô , tám chín phần mười là mua về từ nhà hàng Quốc Doanh…
Đương nhiên Bạch Du sẽ từ chối.
Cầm lấy một cái bánh bao thịt bỏ trong miệng, miệng chính là nhân thịt tràn đầy, thịt heo tràn chất lỏng tươi ngon, lập tức chiếm lấy vị giác của cô, hai ba cái cô liền ăn hết một cái bánh bao thịt lớn.
Bánh đường đỏ mềm mại, ngọt mà ngấy, ăn kèm với sữa đậu nành thì quả thực là bữa sáng thần tiên.
Bạch Du chỉ ăn ngon lành, còn đóng gói một phần mang đến đơn vị cho Lâm Hướng Tuyết ăn.
Tần Chính Nhân vốn nhân cơ hội với cô chuyện để Tần Tâm Hủy trở về nhà họ Bạch ở, chỉ cần Bạch Du chủ động mở miệng, chắc chắn hai con bà Bạch và Bạch Phi Bằng sẽ ý kiến.
Bạch Du ăn no liền ngay, thậm chí thèm bà thêm một cái.
Tức c.h.ế.t mà!
Tần Chính Nhân cũng buồn ăn sáng, cầm cặp tài liệu đuổi theo.
đến cửa, bà một bóng lao tới dọa cho giật .
Đợi khi kỹ, bà giật thứ hai: "Hủy Hủy, cháu thành như ?"
Mới chỉ vài ngày gặp, Tần Tâm Hủy như biến thành một con khác.
Ngày xưa Tần Tâm Hủy chú ý đến hình ảnh của bản , tóc tai chải chuốt gọn gàng, quần áo sạch sẽ phẳng phiu, tìm thấy một nếp nhăn nào. mắt giờ đây Tần Tâm Hủy chỉ tiều tụy mà quầng thâm mắt còn sâu, trông như mấy ngày ngủ, sắc mặt trắng bệch và thiếu sức sống.
Tóc tai cô rối bời như tổ quạ, lòa xòa bết dính, như mấy ngày gội đầu.
Vừa thấy Tần Chính Nhân, Tần Tâm Hủy như đuối nước vớ phao cứu sinh, lao ôm chầm lấy bà và nức nở: "Cô ơi, cô cứu Hủy Hủy với, Hủy Hủy ở quê nữa, Hủy Hủy về nhà họ Bạch ở..."
Cô thực sự chịu nổi nữa.