Thời gian qua cô quá bận , đầu tiên là từ hôn với Giang Khải, đó suy xét đám con cháu nhà họ Giang là chuyện giữa cô, và Tần Tâm Hủy, là chuyện chuyển nhượng công tác. Hết chuyện tới chuyện cho cô thời gian với tâm trạng mà học hành.
Cũng may giờ trần ai lạc định, cuối cùng cô cũng thể tiếp tục việc học.
Tiêu Vũ Kỳ thấy Bạch Du cầm sách vở học. Ban đầu còn tưởng cô chỉ coi sách linh tinh gì đó thôi nhưng khi nhận cô đang sách giáo khoa trung học phổ thông thì thấy lạ.
TBC
Cơ mà lạ thì lạ chứ cũng mở miệng hỏi.
Hơn nữa còn là kiểu vô cùng để tâm tới khác, đầu tiên là nhường vị trí cho Bạch Du, đó là chủ động nhận luôn việc mua cơm lấy nước, giúp Bạch Du nhiều việc
Xe lửa tới Hà Bắc, Bạch Du nhân lúc xe dừng hai phút thì chạy tới văn phòng của ga tàu hỏa, hỏi mượn điện thoại của nhân viên đang công tác ở đó. Cũng may, thời đại , điện thoại chức năng hiển thị nơi gọi tới nên bà nội thể nhận cô gọi điện báo bình an từ Hà Bắc là Nam Kinh.
Lần Bạch Du xe lửa chậm chứ loại tốc hành, qua năm ngày bốn đêm thì cuối cùng xe lửa mới tới ga tàu hỏa của thành phố Quảng. Trong nháy mắt bước xuống khỏi xe lửa, Bạch Du cảm tưởng như hai chân của nữa .
Ga tàu hỏa của thành phố Quảng khá là to, tuy khí phái như ga tàu hỏa ở thủ đô nhưng bên cảnh, hơn nữa đây còn là nơi duy nhất tổ chức hội nghị quảng giao đối ngoại. Người đến , lưu lượng khách thể là hề kém cạnh thủ đô chút nào.
Bạch Du cùng với Tiêu Vũ Kỳ ngây ngốc tại thành phố Quảng cả buổi tối, mau mắn là ngày hôm bắt tàu thủy tới đảo Quỳnh Châu.
Ngay khi quyết định tới đảo Quỳnh Châu, Bạch Du hề hoảng loạn, khi lên xe lửa, cô cũng thấy lo lắng.
lúc , khi tàu thủy chậm rãi xuất cảng, cách đất liền ngày càng xa thì tâm tư của cô bắt đầu trở nên luống cuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-134.html.]
Tiêu Vũ Kỳ thấy sắc mặt cô vẻ tái nhợt, khỏi quan tâm: “Đồng chí Bạch, cô thế ? thuốc chống say .”
Nói mở túi tìm thuốc.
Bạch Du vội vàng xua tay: “Không cần , say tàu.”
Tiêu Vũ Kỳ liếc mắt mặt cô, vẫn lo lắng: “ sắc mặt cô cho lắm.”
Bạch Du sờ mặt theo bản năng: “Chắc do hôm qua nghỉ ngơi cho thôi. vẫn , cảm ơn đồng chí Tiêu. Cảm ơn cả ngày hôm nay giúp đỡ đường như thế.”
Sau đó cô thấy hai tai Tiêu Vũ Kỳ đỏ bừng, giọng cà lăm: “Không, , … Đừng cảm ơn, tất cả đều là những gì nên thôi mà.”
Nào cái gì là tất nhiên, tuy Tiêu Vũ Kỳ cũng là vì nể mặt ông Lâm mới chăm sóc cô như thế nhưng chút phần tình cô cũng sẽ nghĩ cách mà trả .
Đây là đầu tiên Bạch Du tàu thủy, cảm giác vô cùng mới lạ.
Gió biển thổi , mang theo mùi vị ẩm ướt. Bạch Du boong tàu phóng mắt mặt biển rộng mênh m.ô.n.g vô vờ, bầu trời xanh vạn dặm thấy mây, đẽ tới mức thể dùng từ ngữ để biểu đạt.
Bạch Du thấy thật may mắn vì say tàu, sang hai nữ thanh niên tri thức vì đến nông trường của đảo Quỳnh Châu mà nôn lên nôn xuống tới mức nôn cả mật vàng thì cô chỉ thấy thật là may mắn.
Cuối cùng thuốc say của Tiêu Vũ Kỳ đưa cho hai nữ thanh niên tri thức , hai nữ thanh niên tri thức cảm ơn , nhưng lạ là tai của Tiêu Vũ Kỳ hề đỏ lên.
Bạch Du thấy khá là thú vị, chẳng lẽ tai hồng còn lựa nữa hả?