Hành trình từ bến tàu Đại Sa Đầu đến đảo Quỳnh Châu cũng mất chừng ba mươi tiếng đồng hồ. Bạch Du thưởng thức phong cảnh xong thì về chỗ lấy sách vở học.
Giờ cần Giang Lâm chấp nhận cô , chẳng quan tâm đến cùng thì cô sẽ ở bên ai, cô quyết từ bỏ ý định thi đại học.
Đàn ông thể sẽ lòng đổi , tình yêu thể sẽ phai màu, chỉ học hành, bản lĩnh mới là thứ mãi mãi thuộc về mà thôi.
Sau khi cầm lấy sách vở, tâm tư của cô cũng dần trở nên yên bình hơn, chẳng mấy vứt hết lắng lo đầu.
TBC
Ba mươi tiếng đồng hồ đối với say tàu mà là địa ngục vô tận còn với Bạch Du thì quá chóng vánh.
Sau khi tới đảo Quỳnh Châu, cô với Tiêu Vũ Kỳ một chuyến xem cuối cùng khi trung hiện rạng mây đỏ thì bọn họ đến cảng căn cứ của hải quân.
Tàu chiến đậu ngay ngắn chỉnh tề bên cạnh bến cảng, tàu đổ bộ, tàu khu trục, tàu phóng lôi tốc độ các loại, còn mẫu mã kích cỡ cụ thể như thế nào thì Bạch Du phân biệt .
Căn cứ cảng hải quân canh gác nghiêm ngặt. Ngay ở cảng lính canh gác tại đó, phụ trách kiểm tra, đặt câu hỏi với từng bước trong.
Tiêu Vũ Kỳ vốn là quan quân tới báo danh hải quân, giấy chứng nhận đầy đủ cả cộng thêm cả các huấn luyện viên cùng với bạn bè tới đón tiếp nên chẳng mấy chốc cho qua.
Bạch Du tới đây chơi thôi. Tuy cô thư giới thiệu nhưng cấp bậc của Giang Lâm khá cao, tính chất công việc đặc thù nên cho dù thư giới thiệu thì cô vẫn cản , chỉ đích Giang Lâm đón thì cô mới thể bước .
“Thưa đồng chí, thể đảm bảo cho đồng chí Bạch, cô vấn đề gì cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-135.html.]
Tiêu Vũ Kỳ cho thì cũng rời ngay. Lúc thấy Bạch Du cản thì ngay lập tức đảm bảo cho cô.
lính gác vẫn cho cô như cũ.
Tiêu Vũ Kỳ còn cầu xin thêm nữa nhưng Bạch Du vội cản : “Không đồng chí Tiêu, chờ ở đây một lát là . Cậu vẫn nên báo danh , đừng vì mà ảnh hưởng tới chuyện của .”
Rặng mây đỏ như cốc nước đánh đổ, bộ trung như đang nhiễm hồng, đất biển cùng màu giống như một nắm ngọc quý màu cam mịn rải rác biển, đến say lòng.
Tiêu Vũ Kỳ mắt cô, đây là thứ bao nhiêu tai đỏ bừng lên như thế.
Cảnh rơi tầm của huấn luyện viên Mạnh cùng với mấy bạn bè cùng, mặt quỷ, mở miệng trêu chọc: “Đồng chí Tiêu, vị nữ đồng chí là yêu của hả? Sao giới thiệu cho chứ?”
Câu chỉ cho hai tai Tiêu Vũ Kỳ đỏ bừng mà Bạch Du cũng ngượng ngùng, vội vàng phủ nhận: “Mọi hiểu lầm , yêu của đồng chí Tiêu .”
Huấn luyện viên Mạnh tính cách đĩnh đạc, thi thoảng chèn mấy câu chọc nên qua hỏi: “Hóa yêu của đồng chí tiểu Tiêu hả, đồng chí Bạch là yêu của ai thế?”
Huấn luyện viên Mạnh đùa giỡn lưu manh, cũng ý mạo phạm Bạch Du, chẳng qua căn cứ hải quân nam nhiều hơn nữ, sắp thành hang ổ của cả đám đàn ông, hiếm hoi lắm mới một đồng chí nữ xinh như thế cho là huấn luyện viên như cũng thể nào nhịn mà hỏi thăm hộ đám đàn ông ở đây.
Bạch Du đang tính bảo yêu, nhưng mới ngẩng đầu thấy bóng hình quen thuộc tới đằng .
Ánh nắng ban chiều tắt khi nào, chỉ còn chút vệt sáng cuối cùng, vệt sáng như ánh kim chiếu lên mặt , khóe miệng trở nên nông hơn một chút khiến cho ngũ quan của trở nên nhu hòa. Gió chiều mát lạnh thổi bay tóc mai của , ánh sáng chiều hắt lên mặt tạo thành góc nghiêng chiều sâu vô cùng mắt.