Tạ Húc Đông kịp phòng ngừa nhét đầy cơm chó mồm, cảm giác chua nhổ hết răng : “Cậu ngốc nó thôi? Ai mua nhiều đặc sản cho con gái như thế hả? Nhìn là lấy lòng yêu !”
Cát Đại Xuyên xoa mũi : “Sao , yêu !”
Cho dù yêu thì cũng thể nào tiêu đến hai mươi ba đồng mua đặc sản cho yêu như thế .
Hai mươi ba đồng thể coi là nửa tháng tiền lương của . Phó đoàn Giang đúng là hào phóng thật đấy.
Anh là nữ thì , tranh cơ hội yêu phó đoàn Giang luôn.
“…”
Tạ Húc Đông tới đây cũng sờ mũi theo bản năng.
Anh cũng yêu đương bao giờ.
Vốn dĩ phòng là ba tên độc , giờ Giang Lâm lặng lẽ yêu .
Nghĩ thấy lòng hụt hẫng.
lúc , phòng bên cạnh vang lên tiếng thét chói tai.
Là giọng của Bạch Du.
Ánh mắt Giang Lâm di chuyển, ngay đó cả khác gì liệp báo nhảy dựng lên khỏi giường.
“Giang Lâm, yêu mới hét lên đúng ?”
TBC
Tạ Húc Đông giật , chậm mất nửa nhịp.
Chẳng chờ dứt lời, Giang Lâm chẳng rảnh lo mặc quần dài, cứ mặc nguyên cái quần cộc như thế xông ngoài.
Giang Lâm lao khỏi cửa, lướt qua tường thấp, sang phòng bên cạnh, sốt ruột mà gõ cửa gỗ: “Bạch Du! Xảy chuyện gì thế? Cô ?”
bên trong chỉ tiếng hét chói tai của Bạch Du.
Từ tới giờ Bạch Du từng thấy con gián nào to như thế, to bằng nửa bàn tay luôn!
Hơn nữa nó còn bay!
Sợ hơn là nó ngại , còn như cố tình trả thù mà bay tới gần mặt cô.
Cô sợ tới mức thét chói tai liên tục, tay múa may hề kết cấu.
lúc , hình như cô thấy tiếng của Giang Lâm ở ngoài cửa chính, chút do dự mà mở cửa chạy ù ngoài.
Phòng khách bật đèn, cô mất bước thì vấp cái gì mà ngã nhào về đằng .
lúc , cửa chính cũng Giang Lâm đá bung .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-147.html.]
lúc Giang Lâm xông thì Bạch Du đang bổ nhào xuống đất. Cô sợ tới mức thét toáng lên, tay theo bản năng bắt lấy cái gì đấy, đó cô túm luôn cái quần cộc của Giang Lâm.
Kéo thật mạnh.
Cái quần ngắn cũn cỡn của Giang Lâm cứ thế cô kéo tụt xuống.
Kéo tụt xuống.
Tụt xuống.
Xuống.
Thời gian như thể ngừng trôi ngay tại giây .
Một lát bên vang lên giọng khắc chế của Giang Lâm: “Bỏ tay .”
Bạch Du buông tay theo bản năng, cũng ngẩng đầu lên…
Òa, thiên phú dị bẩm!
Òa, vốn liếng đầy đủ ghê!
Òa, hình như nó còn đang phản ứng á?
Trời ơi! Xấu hổ quá mất!
Muốn qua đời ngay và luôn!
Cả hai kiếp , Bạch Du từng đào cái hố tự chôn như bây giờ.
Giang Lâm phòng lấy quần dài mặc , tiện thể giải quyết luôn kẻ cầm đầu - con gián. Lúc ngoài, Bạch Du vẫn còn yên tại chỗ, mặt đỏ như tôm luộc.
Bạch Du thấy tiếng bước chân thì cảm thấy nên gì đó: "... cố ý... Đều tại con gián , , con gián đó lớn bằng nửa bàn tay ý!"
Bình thường cô hoang dã như thế .
Đều tại con gián , nếu nó đột ngột xuất hiện thì cô loại chuyện đánh mất lý trí, táng tận lương tâm như .
Người thì , còn con gián mới .
Giang Lâm cô, đó giơ t.h.i t.h.ể con gián trong tờ giấy lau cho cô : "Ý cô là con gián ?"
Bạch Du kỹ thì khỏi giật .
Đó đúng là con gián nhưng con hề lớn như cô , nó nhỏ hơn nửa lòng bàn tay nhiều.
Liệu cho rằng cô dối ?
Có thể vì mà cảm thấy cô là một kẻ lưu manh háo sắc ?