Thật năm tháng của bà dừng , chỉ là giờ phút , nghĩ đến chuyện .
Anh , trong lòng nhiều lời , hỏi mấy năm nay sống như thế nào, hỏi thất vọng về , nhưng mà , khi lên tiếng chỉ còn ba chữ: “Con xin .”
Anh cho rằng sẽ gì như trong giấc mơ của bà ngoại, ngờ lên tiếng, dịu dàng như khi còn bé : “Tiểu Lâm của ngoan ngoãn, giỏi giang như thế, con sai chuyện gì ?”
Giang Lâm: “Con yêu một nữ đồng chí tên là Bạch Du, nhưng cô từng hôn thê của Tiểu Khải.”
Năm đó, bởi vì sinh Giang Khải mà xuất huyết nhiều, khi qua đời, nắm lấy tay , gương mặt trắng bệch như một tờ giấy nhưng vẫn dịu dàng dặn dò chăm sóc cho thật , còn bảo hãy chăm sóc cho em trai sinh , khi đó hiểu điều gì là sống chết, chỉ ngay khi , nhất định gật đầu.
Vì gật đầu, đó thấy vui mừng nhắm mắt , và thức dậy nữa.
Chỉ là phụ lòng mong đợi và dặn dò của , thiết với Giang Khải, bây giờ yêu đương với Bạch Du.
Mà trong lòng rõ hơn ai hết, một khi mối quan hệ của và Bạch Du xác định, và Giang Khải sẽ còn là kiểu thiết nữa, chỉ sợ đến sự hòa hợp ngoài mặt cũng còn. Khi chắc chắn hai họ sẽ trở mặt, thậm chí chẳng khác gì lửa và nước, hai bên tương khắc.
Anh cảm thấy .
mà vẫn như .
Mẹ , bà im lặng một lúc lâu mới nở nụ : “Có thể cả hai em con thích, chắc chắn cô bé ưu tú, cô bé thể mặc kệ ánh mắt của ngoài mà cùng con, chắc chắn là một cô gái dũng cảm. Một cô gái ưu tú dũng cảm như , con thích thì gì chứ?”
Trái tim của Giang Lâm run lên, chỉ mũi cảm thấy cay cay nữa, mà là cả đôi mắt.
mà đợi gì, rời .
Mỗi một bước của bà , ánh sáng ở xung quanh lập tức tối một phần và trở thành một cảnh tượng tối tăm, giơ tay thể thấy năm ngón.
Giang Lâm sốt ruột, qua bao nhiêu năm, mới thể gặp , vẫn gặp đủ.
Anh , vì đuổi theo chút do dự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-169.html.]
“Mẹ đừng …”
Anh đưa tay bắt lấy nhưng chỉ bắt hư , và ngay lúc , cũng tỉnh dậy.
Ánh nắng chiếu từ ngoài cửa sổ , chiếu sáng khắp căn phòng, dường như xua bóng tối và âm trầm.
Giang Lâm rời khỏi giường, nhanh chóng quần áo.
Tiếng động lớn đương nhiên đánh thức Tạ Húc Đông Đồng.
Tạ Húc Đông tỉnh với mái tóc ổ gà, dụi mắt : “Ngoài trời còn sáng, dậy sớm như thế gì?”
Giang Lâm: “Đi nấu đồ ăn sáng.”
Tạ Húc Đông: “?”
Nấu đồ ăn sáng, lầm chứ?
Cát Đại Xuyên cũng tỉnh dậy, thấy thì vui mừng hỏi: “Phó đoàn Giang, chuẩn nấu đồ ăn sáng cho chúng ăn ?”
Giang Lâm một cái.
Cái thể thẳng thắn phiên dịch thành “Cậu ăn cái rắm.”
Vẫn là Tạ Húc Đông suy nghĩ nhanh: “Cậu nghĩ thông ?”
Giang Lâm gật đầu: “Nghĩ thông .”
TBC
Nghe thấy , Tạ Húc Đông tỏ vẻ thể tin nổi: “Mới một buổi tối mà nghĩ rõ ràng, rốt cuộc tối hôm qua xảy chuyện gì ?”
Dù cũng là em cùng cha cùng , cả hai cùng thích một phụ nữ, đối mặt với tình huống , ai thể xoắn xuýt chứ.
Anh còn tưởng rằng Giang Lâm cần ít nhất bốn năm ngày, thậm chí là lâu hơn mới thể đưa quyết định , ngờ mới một buổi tối mà suy nghĩ rõ ràng .