Tôn lời với con gái, bà chỉ cần an ủi con gái là , , khi cô trải nghiệm đủ nhiều, đương nhiên sẽ từ từ hiểu , cũng sẽ quên đoạn tình cảm nhỏ nhoi .
Không chuyện gì to tác cả.
***
Giang Lâm nộp báo cáo xong trở về, từ xa, thấy Bạch Du mặc váy đỏ cổng đang chuyện với chị Lôi.
Gió biển thổi khiến những sợi tóc trán cô tung bay, tóc đen váy đỏ cùng bay lên kích thích đôi mắt của .
Chị Lôi thấy Giang Lâm , chị trêu ghẹo: “Vốn dĩ định gọi Tiểu Du sang chỗ ăn bánh uống , nhưng Tiểu Du cần chụp ảnh kết hôn với , chẳng trách ăn mặc như thế.”
Mặt Bạch Du trở nên nóng bừng, cô nhỏ giọng giải thích: “Đâu ạ, chị đừng khen như , hơn nữa lúc em từng mặc cái váy mà.”
Chị Lôi chỉ cho rằng cô đang hổ, chị ý định cứ thể tha cho hai , vì hỏi Giang Lâm: “Tiểu Giang, xem đúng , hôm nay, Tiểu Du xinh , đúng chứ?”
Không ngờ Giang Lâm còn nghiêm túc cô, đó chân thành : “ là xinh .”
“...”
Bạch Du da mỏng lập tức đỏ bừng mặt, chẳng khác gì quả đào chín mọng nước.
Chị Lôi thấy thì lập tức nghiêng ngả, tiếng thu hút những xung quanh tới, chẳng mấy chốc nhiều chuyện hôm nay hai Bạch Du và Giang Lâm sẽ chụp hình cưới.
Chị Lôi tươi đến mức cứng đờ mặt, chị xoa má : “Được , trì hoãn các em nữa, hai đứa mau chụp ảnh , thật là ghen tị với mấy trẻ các em mà, nhớ năm đó lúc chị kết hôn, nghèo tới nỗi đến cái chậu rửa mặt cũng mua nổi, nào tiền chụp ảnh chứ.”
Bây giờ, kinh tế hơn lúc đó nhiều nhưng hai vợ chồng già , ai cũng nhắc tới hình cưới nữa.
Huống hồ mấy năm nay, chụp ảnh hề rẻ, chụp một tấm hoặc nửa cần ba, bốn đồng, mà vé xem phim chỉ hai đồng một tấm, thể thấy chụp ảnh là chuyện đắt đỏ hơn cả xem phim. Nhà chị còn năm đứa bé, đều là mấy thằng nhóc choai choai ăn nhiều, bọn họ vốn thừa tiền để chụp ảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-182.html.]
Bạch Du chị Lôi đang ghen tị với hai họ, cô đang sóng vai cùng Giang Lâm tới quán chụp ảnh.
Quán chụp ảnh xa, đường chỉ mất hai mươi phút
Như suy nghĩ của chị Lôi, quán chụp ảnh ở thời đại chính là một nơi xa xỉ, thường chuyện gì thì sẽ đến nơi , bởi khi hai Bạch Du và Giang Lâm tới quán chụp ảnh, trong một vị khách nào.
TBC
Chỉ thợ chụp ảnh, cũng là chủ quán đang cảm chổi lông gà đuổi ruồi, xem chán nản, khi thật hai Bạch Du và Giang Lâm , chủ quán lập tức ném chiếc chổi lông gà trong tay : “Hai vị đồng chí tới đây để chụp ảnh ?”
Chủ quán nhảy dựng lên nhưng cũng chỉ nhảy lên một chút, khi lên cũng quá cao, thậm chí còn thấp hơn Bạch Du nửa cái đầu.
Bạch Du gật đầu: “Chúng tới chụp ảnh.”
Giang Lâm bổ sung: “Chụp ảnh cưới.”
Chủ quán toe toét: “Không thành vấn đề, mời hai trong, trong trăm dặm , là kỹ thuật chụp ảnh nhất, hai cứ yên tâm, chắc chắn sẽ chụp hai thật .”
Bạch Du: “...”
Trong trăm dặm, đúng, khắp đảo Quỳnh Châu chỉ mỗi một tiệm chụp ảnh, đúng là kỷ thuật chụp nhất mà.
Chủ quán lời oán thầm trong lòng Bạch Dương mà tiếp từ mời chào nhiệt tình: “Hai chụp mấy tấm.”
Bạch Du: “Một tấm.”
Giang Lâm: “Hai tấm.”
Hai đồng thời đáp .
Chủ quán Bạch Du, Giang Lâm: “Rốt cuộc là một tấm hai tấm, thì hai cùng thương lượng với nhé?”