Giang Lâm Bạch Du: ‘Một tấm hình cưới, một tấm chụp em.”
Bạch Du: “Đang êm , em chụp ảnh một chứ?”
Giang Lâm mặt đổi sắc: “Sau em sẽ ở trong quân khu, nếu tìm việc ở đây thì phía cần một bức ảnh đơn để giấy chứng nhận, nếu bằng chụp luôn bây giờ, nếu em việc thì thôi, dù cũng chỉ tốn vài đồng thôi.”
Một tấm giấy chứng nhận mất ba đến năm đồng, thế mà chỉ tốn vài đồng thôi?
Trong lòng chủ quán thầm tặc lưỡi.
Hiếm khi Giang Lâm câu dài như thế, Bạch Du cảm thấy vẫn nên nể mặt , hơn nữa cô quả thực cũng tìm việc ở đây: “Vâng, thì chụp hai tấm.”
Chủ quán thấy hai quyết định chụp hai tấm, nụ mặt càng xán lạn hơn: “Nào, hai băng ghế , mắt nơi .”
Đã nhiều năm Bạch Du chụp ảnh, trong lòng cô khỏi cảm thấy căng thẳng, huống hồ bây giờ còn là chụp ảnh cưới, cô căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Đời , khi cô và Giang Khải chụp ảnh cưới, nhưng ngày chụp, Giang Khải khỏi cửa phân chim rơi trúng mũi, đen mặt đến quán chụp ảnh, ngay cả khi chụp cũng tươi nổi.
Nghĩ đến chuyện Giang Khải phân chim rơi trúng, cô khỏi bật , sự căng thẳng trong lòng lập tức biến mất.
Giang Lâm thấy tiếng của cô, đầu sang : “Sao ?”
Bạch Du lắc đầu: “Không gì, chỉ là em cảm thấy chụp ảnh vui.”
Giang Lâm mấp máy môi: “Ừm.”
Chủ quán đằng giá đỡ máy ảnh sốt ruột với hai : “Nhìn đây, chụp ảnh ở đây, là hai !”
Mặt Bạch Du nóng lên, cô vội vàng đầu về phía máy ảnh.
Giang Lâm cũng máy ảnh.
Chủ quán hét lên: “Ngồi gần , hai gần , cách bây giờ như cách một dải ngân hà , nào giống vợ chồng sắp kết hôn chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-183.html.]
Hai đành phía dịch theo yêu cầu của , mãi cho tới khi bả vai của hai chạm thì chủ quán mới hài lòng.
“ , chính là như , đây miệng mỉm , nam đồng chí, nghiêm túc quá, đối tượng của xinh thế , khi sắp kết hôn với cô , chẳng lẽ vui ? Vui thì lên…”
Bạch Du: “...”
Giang Lâm: “...”
Gặp một thợ chụp nhiều chuyện như , Bạch Du và Giang Lâm còn thể gì chứ, hai chỉ đành theo.
Tiếng “tách tách” vang lên.
Hai vai kề vai, đầu sát bên , môi mỉm , máy ảnh chụp cảnh tượng .
Bạch Du chuẩn sửa kiểu tóc để chụp tiếp bức ảnh trong giấy chứng nhận thì thấy Giang Lâm thoáng qua bộ váy của cô với chủ quán: “Chụp thêm một bức .”
Ảnh cưới là ảnh chụp nửa , nhưng hôm nay cô cố ý mặc một bộ váy, vì Giang Lâm chụp thêm một bức .
Bạch Du suy nghĩ cho , trong lòng cô khỏi cảm thấy ấm áp: “Hay là thôi , chụp thêm một bức thì thêm ba xu nữa đó.”
Mặc dù lương của thấp nhưng cũng thể tiêu xài hoang phí như .
Ai ngờ Giang Lâm còn gì thì chủ quán lên tiếng: “Chụp ảnh giá nhưng thanh xuân vô giá, hai đều là trai xinh gái , nếu nhân lúc đang trẻ mà chụp vài tấm kỷ niệm, đợi đến khi về già, mặt mũi nhăn nheo , khi đó chụp cũng còn nữa!”
TBC
Bạch Du: “...”
Cô cảm thấy chú quán chuyện, kinh tế cải cách, nếu theo ngành bán hàng chắc chắn thể kiếm tiền.
Điều càng khiến cô giật đó là…
Giang Lâm: “Không ở chỗ quân phục thường ngày ?”
Chủ quán hổ là thiên tài bán hàng trong tương lai, thấy Giang Lâm thì lập tức hiểu : “Có , vóc dáng của vợ khác nữ đồng chí lắm, nếu nữ đồng chí ngại thì sẽ lấy quân phục thường ngày của vợ tới đây.”