Lúc đó cô bé tròn xoe, mùa đông mặc quần áo phồng phồng, ngã tuyết đau nên cũng ầm ĩ, chỉ điều cứ giãy giụa tứ chi mà dậy , trông buồn tả .
Thấy xung quanh lớn, mới tiến nắm tay cô bé, bế cô khỏi đống tuyết. Đó là đầu tiên nắm tay một cô bé nhỏ như , mềm mại đến mức khiến kinh ngạc, cũng nhỏ đến mức khiến kinh ngạc.
Đứa trẻ khá lễ phép, khi dậy, nó cố gắng lục lọi trong túi, cuối cùng lấy một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ nhét tay : “Anh trai giỏi lắm, cho trai ăn kẹo.”
Giang Lâm hồn khỏi hồi ức, nhẹ nhàng nắm ngược tay cô: “Em yên tâm, ai thể cướp bất cứ thứ gì từ tay em.”
Bất kể là em Tần Tâm Hủy.
Bất kể là một con hổ bông một viên kẹo.
Chỉ cần em thì ai thể cướp khỏi tay em.
Sau sự ngơ ngác lúc đầu của Bạch Du, lúc cô từ từ tỉnh táo khỏi cảnh trong mơ.
Không tỉnh táo còn đỡ, tỉnh táo phát hiện tay Giang Lâm nắm trong tay, nửa còn dựa lòng , da thịt hai kề sát , mặt cô “xoẹt” một cái đỏ bừng.
“Xin , Giang Lâm, em ngủ mơ hồ quá.”
Nói cô rút tay cố gắng xuống giường, kết quả một chân co quá lâu khiến chân tê đến mức cô , cô động đậy, cả liền ngã lòng Giang Lâm.
Càng tệ hơn là, mũi cô lướt qua chóp mũi , chỉ thiếu một chút nữa, môi hai như sắp chạm .
Bạch Du: “!”
Không khí im lặng trong vài giây.
Giang Lâm cứng đờ , đó mới đưa tay đỡ lấy lưng cô dậy: “Em thì ngoài , chuyện gì thì gọi .”
Bạch Du mặt đỏ bừng, dám mắt : “Được.”
Giang Lâm liếc đôi tai đỏ ửng của cô, mím môi, bước ngoài.
Bạch Du mở khóa cửa, lúc mới phát hiện cửa phòng ngủ vẫn luôn khóa, thì chứng tỏ nãy Giang Lâm từ cửa.
Vậy thì từ ?
Cô ngẩn , đầu về phía cửa sổ đang mở toang nhưng khỏi nghi ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-195.html.]
Không thể nào chứ?
Bên ngoài cửa sổ cách một con mương sâu gần hai mét, nếu từ cửa sổ, chẳng là nhảy qua con mương sâu đó ?
Bạch Du dậy đến cửa sổ, nhanh chóng xác định .
Anh thực sự từ cửa sổ.
Cửa gỗ của phòng ngủ chắc chắn, với sức lực của chỉ cần đá hai chân là thể đạp cửa nhưng , ngược còn chọn cách nhảy qua con mương sâu.
Không nghĩ đến, mà là lo đạp cửa sẽ cô sợ.
TBC
Một dòng nước ấm chảy qua lòng Bạch Du.
Trái tim đang buồn bã vì gặp ác mộng như chữa lành khoảnh khắc .
Đứng ở cửa sổ một lúc lâu, cô mới giường, ánh trăng mờ ảo hắt từ cửa sổ, phòng ngủ một nữa trở nên yên tĩnh.
Bạch Du ôm chiếc gối thừa nhưng còn buồn ngủ nữa.
Thực nãy cô cần xin Giang Lâm.
Hai chụp ảnh cưới, Giang Lâm cũng nộp đơn xin kết hôn, chỉ còn một bước nữa là họ chính thức trở thành vợ chồng.
Đã là vợ chồng chính thức, nắm tay thì ?
Dựa thì ?
Cho dù nãy môi hai chạm thì ?
Cô gì hổ chứ.
Bạch Du càng nghĩ càng thấy sai, cuối cùng cô quyết định…
Nếu , cô chắc chắn sẽ ! Xấu! Hổ! Nữa!
Giang Lâm còn việc xử lý, họ đợi thêm ba bốn ngày nữa mới thể trở về thủ đô.
Hôm nay khi thức dậy, Bạch Du ăn sáng xong, đội mũ lên đường đến bưu điện để gọi điện thoại.
Bà Bạch nhận điện thoại của Bạch Du ngạc nhiên mừng nhưng nhanh bà chỉ còn sự kinh ngạc.