Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-03-20 14:33:06
Lượt xem: 270

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Chị thế thì lạ quá, thương cháu gái đến thì cũng thể để con gái ruột uất ức ."

" đấy, nuôi đến thì con nhà cũng là con nhà , vượt qua con ruột ?"

Nghe bàn tán, Tần Chính Nhân cảm giác một cục đá đè lòng .

Trước khi bà Bạch kịp quát mắng, bà vội : "Mẹ đừng lung tung, Du Du là đứa con mà con mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày mới sinh , thể thương nó?"

"Thương nó? Có ai thương như cô ? Thương mà ngày nào cũng bắt Tiểu Du đưa cơm cho cô, từng thấy ai như cô cả. Có khi ngoài còn tưởng cô cháu gái mới là con cô đấy!"

TBC

Đây cũng là điều bà Bạch thể hiểu nổi, cha thiên vị một đứa con nào thì cũng là chuyện bình thường nhưng năm nay bà sáu mươi tuổi từng gặp nào yêu thương con nhà hơn con ruột cả.

Nếu Tần Tâm Hủy lớn hơn Bạch Du một tuổi, bà tận mắt thấy cô chào đời thì còn nghĩ rằng hai đứa bé đánh tráo.

Thấy mắng, Bạch Du vui vẻ như chú chuột đồng.

khi bà nội chỉ thẳng về phía mắng câu cuối cùng, cô phát hiện sắc mặt kỳ lạ.

Trông giống như hoảng sợ, kinh ngạc, nhưng giống như chẳng gì.

Khi cô nữa thì sắc mặt bình thường trở , còn về phía cô.

"Du Du, khác hiểu lầm cũng , nhưng tin rằng con sẽ hiểu , đúng ? Con ba , bà nội và trai thương con, nhưng chị họ con thì khác. Con bé là một đứa trẻ đáng thương, hai chân con gãy thể , con bé thì nhẫn tâm bỏ hai cha con nó chạy mất. Mẹ chỉ thương yêu con bé thêm một chút thôi, chắc con sẽ hiểu cho đúng ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-20.html.]

Không hổ là thể leo lên vị trí chủ nhiệm bằng thực lực, chỉ mấy câu đơn giản chuyển đầu mâu về phía Bạch Du .

Lời của Tần Chính Nhân tương đương với : "Mày nhiều yêu thương như thế, chia cho Tần Tâm Hủy một ít thì ?"

Ngay mặt bao nhiêu , nếu Bạch Du dám một tiếng thì cô sẽ trở thành một ghen tị, lương tâm.

Quả nhiên, Tần Chính Nhân xong đồng tình.

"Kể thì đứa trẻ Tâm Hủy cũng đáng thương lắm, nếu cô như Chủ nhiệm Tần giúp đỡ thì khi còn thảm hơn trẻ mồ côi."

" đấy, em trai Chủ nhiệm Tần cụt chân, những mà còn cần khác chăm lo cuộc sống hàng ngày, thật cũng là một đáng thương."

"Mẹ Tâm Hủy tàn nhẫn thật đấy, con gái mà cũng bỏ ."

Bạch Du thầm lạnh.

Tia nắng cuối cùng khi mặt trời lặn mất chiếu lên cô, vô tia sáng vụn vặt nhuộm mái tóc cô thành màu đỏ vàng, nửa bên mặt của cô biến mất bóng tối, khóe miệng lạnh lùng mím chặt, ánh mắt lạnh như băng.

Trước mắt , Bạch Du cất giọng lạnh lùng: "Không, con hiểu, cũng hiểu."

Hiển nhiên Tần Chính Nhân ngờ cô sẽ trả lời như , bà nhíu mày, nhưng nhanh chóng bảy vẻ mặt đau đớn : "Du Du, con m.á.u lạnh như ? Chị họ con là giọt m.á.u duy nhất của , nhà họ Tần là nhà đẻ của , con thể nể mặt mà tha thứ một chút ? Dù cũng là của , dạy dỗ con thành một hiền lành, bụng."

Bạch Du cắn chặt môi, cắn vị chua bất ngờ xông lên mũi, đó : "Lúc con mới học để tự con , nhưng cũng bế chị họ lớn hơn con một tuổi. Khi con hiểu chuyện bảo con nhường chị họ, nhường ăn nhường mặc, đồ dùng trong nhà luôn để cho chị họ chọn , còn con thì chỉ thể dùng đồ thừa mà chị bỏ ."

Loading...