Dù chỉ tới thành phố Quảng vài chục năm nhưng Đoàn Tuệ Quân thể tiếng Quảng Đông một cách lưu loát, chỉ dân bản xứ mới thể tiếng Quảng Đông của bà chứa giọng ở nơi khác.
Nguy Hán Nghị còn lời nào để : “...”
Anh về phía Đoàn Tuệ Quân : “Đồng chí Đoàn, dì sợ, tới để bắt dì, chỉ vài vấn đề hỏi dì mà thôi.”
Đoàn Tuệ Quân , trái tim vốn đập điên cuồng mới đập bình thường trở : “Vậy nhà .”
Nói xong, bà trợn mắt La Nguyệt Phượng một cách dữ tợn, đó bà tháo chiếc chìa khóa treo ở lưng quần để mở cửa.
Nguy Hán Nghị Giang Lâm và Bạch Du : “Dì bảo chúng nhà.”
Bạch Du và Giang Lâm liếc mắt , theo Đoàn Tuệ Quân nhà.
Căn nhà diện tích nhỏ, chừng bảy tám mét vuông, căn nhà hai phòng, ánh sáng trong nhà mờ và cái mùi thể nào tả .
Đoàn Tuệ Quân lấy ghế trúc để bọn cô nhưng rót , mà hỏi thẳng vấn đề: “Không đồng chí cảnh sát tìm là vì chuyện gì?”
Nguy Hán Nghị chỉ tay về phía Bạch Du, bằng tiếng phổ thông: “Người tìm dì là , mà là đồng chí Bạch.”
Bạch?
Nghe cái họ , Đoàn Tuệ Quân nhíu mày ngay lập tức: “Cô họ Bạch?”
Bạch Du gật đầu: “Cháu họ Bạch, kể , đây chúng cũng từng là họ hàng, cha cháu là Bạch Phi Bằng, cháu là Tần Chính Nhân và cháu là em gái họ của Tần Tâm Hủy.”
Nét mặt Đoàn Tuệ Quân sa sầm ngay lập tức, chỉ cửa : “Các mau rời khỏi đây! quen ai họ Bạch cả! quan tâm mục đích cô tới đây là gì và cũng gì cả!”
Giấu đầu lòi đuôi.
Nghe Đoàn Tuệ Quân , Bạch Du càng chắc nịch rằng bà chuyện gì đó: “Mợ Đoàn, cháu ý định xúc phạm tới mợ, nhưng cháu thật sự vài chuyện hỏi, mợ thật sự là của Tần Tâm Hủy ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-214.html.]
TBC
Sắc mặt Đoàn Tuệ Quân càng ngày càng u ám, như sắp cơn bão giông nổi lên: “ là của Tần Tâm Hủy thì liên quan gì tới cô? Cút ngoài, các cút ngoài cho , nếu các còn cút thì sẽ gọi đó!”
Nói xong, bà định tay đẩy Bạch Du nhưng bà đẩy trúng, vì cả mất thăng bằng ngã quỳ mặt đất.
Hóa khi tay bà sắp đụng trúng Bạch Du thì Giang Lâm kéo Bạch Du về phía nhanh hơn bà một bước.
Giang Lâm rủ mắt xuống, Bạch Du hỏi: “Em chứ?”
Bạch Du lắc đầu, cầm cánh tay nắm chặt: “Em .”
Dù thế nào thì luôn bảo vệ cô tiên.
Bạch Du nhớ từng với cả rằng: “Em sẽ coi mạng sống của cô quan trọng hơn mạng sống của ”, bỗng chốc trong lòng cảm thấy ấm áp.
Cậu bé luôn im lặng kể từ lúc nhà, khi thấy Đoàn Tuệ Quân té ngã, cuối cùng cũng tức giận: “Mẹ ơi, đau ạ?”
Nói xong, bé trợn mắt về phía đám Bạch Du, siết chặt nắm đ.ấ.m nhỏ, tức giận : “Các đều là , đánh c.h.ế.t các !”
Cậu bé lên định đánh Bạch Du nhưng Đoàn Tuệ Quân kéo .
Đoàn Tuệ Quân vịn con trai La Tiểu Bảo để lên, bà định bảo bé chạy ngoài gọi họ hàng tới đây thì thấy La Tiểu Bảo ngã mặt đất, cả co giật mất kiểm soát.
Chỉ trong nháy mắt, bé sùi bọt mép, trợn mắt, dáng vẻ vô cùng đáng sợ.
Người xem ở bên ngoài thấy thế, bắt đầu xì xào bàn tán.
“Tiểu Bảo nổi điên nữa !”
“Nhà họ La của bọn họ bệnh điên, còn là bệnh di truyền nữa!”
“Ôi chao, dáng vẻ của Tiểu Bảo trông đáng sợ quá, cô kìa, trợn mắt tới mức sắp thấy con ngươi luôn !”