Điều tra tới đây thì lâm cục diện bế tắc.
Bởi vì Từ Ánh Chi mất tích một ngày và cũng bất cứ bằng chứng nào chứng minh cô bắt cóc, do đó khi đồng chí cảnh sát hỏi nhân viên liên quan xong thì rời .
Cầu Tiêu Hành bước khỏi căn phòng dùng phòng thẩm vấn, đối diện với Bạch Du ngoài cửa.
Gã đẩy mắt kiếng gọng vàng mũi, nở nụ đạo đức giả: “Đồng chí Bạch, chúng gặp .”
Bạch Du gã , lên tiếng.
Mặc dù bằng chứng để chứng minh chuyện chị Ánh Chi mất tích liên quan tới gã , nhưng Bạch Du tin trực giác của .
TBC
Cầu Tiêu Hành cô: “ tặng tem cho đồng chí Bạch, đồng chí Bạch cảm kích thì thôi, thế mà còn lấy oán báo ơn, là lưu manh. Đồng chí Bạch đối xử với như , quả thật là khiến đau buồn mà.”
Bạch Du gã , cô lời nào.
Cô thấy bất cứ vẻ đau buồn nào khuôn mặt đối phương cả.
Cầu Tiêu Hành thấy thế, khóe miệng cong lên, ánh mắt tràn đầy sự phấn khích: “ cả, tha thứ cho cô, đồng chí Bạch thật sự khác với những phụ nữ mà từng gặp gỡ.”
Nói xong, gã nện bước về phía Bạch Du.
Bạch Du tê cả da đầu.
Cảm giác Cầu Tiêu Hành chòng chọc, khiến cô nhớ tới cảm giác lạnh lẽo khi núp trong bụi cỏ để trốn rắn độc.
cô lùi , cũng lộ dáng vẻ sợ hãi.
Cầu Tiêu Hành thấy dáng vẻ của cô, đáy mắt tràn đầy thích thú, giống như gã gặp một con mồi thú vị.
Khi gã sắp chạm Bạch Du, phía chợt truyền tới tiếng bước chân.
Một giây , cánh tay của Bạch Du khác túm lấy, đó một lực kéo , cô va một lồng n.g.ự.c rắn chắc.
Hơi thở quen thuộc khiến yên lòng ùn ùn kéo tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-222.html.]
Bạch Du cần thì cũng kéo cô là ai.
Giang Du ôm Bạch Du, ánh mặt lạnh như kiếm rơi khuôn mặt Cầu Tiêu Hành: “ quan tâm nghĩ thế nào nhưng khuyên nên bỏ cuộc .”
Cầu Tiêu Hành đối diện với đôi mắt của Giang Lâm, cánh môi đỏ thắm cong lên, nhẹ tiếng: “Nếu ?”
Giang Lâm lạnh lùng như sương trắng, gằn từng chữ: “Nếu , sẽ khiến trả cái giá đắt nhất!”
Anh ngược sáng, đôi mắt sâu thẳm như đầm lầy, giống như sâu thấy đáy, cả tỏa uy thế khiến rét mà run.
Trái là Cầu Tiêu Hành, màu môi của gã cực kỳ đỏ, bây giờ đôi môi cong lên, cả tỏa một khí thế biến thái xinh .
Hai đàn ông khí chất khác biệt rõ rệt , qua đường chuyện cũng cảm thấy bình thường.
Cuối cùng, Cầu Tiêu Hành lui một bước: “Vị đồng chí thế , khiến hiểu lắm, còn viện, xin phép .”
Nói xong, gã lướt qua Bạch Du Giang Lâm ôm trong lòng, xoay rời khỏi một cách tự nhiên.
Sau khi Cầu Tiêu Hành xa, Giang Lâm mới buông Bạch Du : “Em dùng bản mồi nhử?”
“...”
Bạch Du ngờ nhạy cảm như , thế mà đoán ý nghĩ của cô ngay lập tức.
Giang Lâm rủ mắt xuống, cô: “Lần em như nữa, gì quan trọng hơn sự an của em.”
Trái tim Bạch Du run lên, ngoan ngoãn gật đầu: “Xin , em sẽ nữa.”
Do cô quá nôn nóng nên mới nghĩ tới chiêu .
Cô dám chắc rằng, chị Ánh Chi mất tích liên quan tới Cầu Tiêu Hành, nhưng tối qua Cầu Tiêu Hành rời khỏi bệnh viện.
Rốt cuộc là ai bắt cóc chị Ánh Chi?
Có gã đồng lõa ?
Bạch Du thế nghĩ , đương nhiên là Giang Lâm cũng nghĩ : “Vừa nãy gọi điện thoại cho Nguy Hán Nghị, sẽ giúp chúng , cũng sẽ cho theo dõi Cầu Tiêu Hành.”