Suýt chút nữa thôi, suýt chút nữa thôi là thể thấy phụ nữ bên cạnh ba .
Không là do nhạy cảm , luôn cảm thấy cái gáy của cô gái đó quen mắt.
Lương Thiên Vũ chạy tới: “Giang Khải, thực sự là ba của ? Không tới đảo Quỳnh Châu ư?”
“Làm ?”
Giang Khải xong thì tức giận xoay rời khỏi, nhanh chóng về chuyện với .
Thế mà ba của lén sổ kết hôn, phụ nữ đó là thần thánh phương nào nữa.
Nhìn bóng lưng dần xa của Giang Khải, Lương Thiên Vũ cũng nhíu mày .
Tính tới thời gian , cách ngày và Giang Hựu Hàm đến nhà nghỉ thuê phòng gần một tháng, nếu Giang Hựu Hàm bầu và nôn nghén ngay lúc , e rằng thể gạt ba của cô nữa.
Nghe Giang Khải ba của từng dùng một cước đạp gãy xương sườn của , nếu như chuyện Giang Hựu Hàm bầu, e rằng khó giữ cái xương sườn của !
Nghĩ , Lương Thiên Vũ chạy vội về nhà.
Cậu cũng về nhà để bàn bạc với của .
Bạch Du chuyện cặp con trai cưng ai về nhà nấy để kiếm của mỗi bên, chẳng qua là cô cũng nghĩ tới Giang Khải: “Chú Vương, ý của chú là Giang Khải tới quân đội ở Tây Bắc ư?”
Chú Vương về phía mắt, gật đầu : “ , ông chủ bảo sẽ cho tới đó muộn một chút.”
Nghe ông , Bạch Du và Giang Lâm liếc mắt , đồng thời cũng đoán nguyên nhân ông nội như thế.
Bạch Du chớp mắt một cái: “Ngộ nhỡ lúc đó nổi điên thì bây giờ?”
Ông nội giải quyết nhanh chóng, ngộ nhỡ Giang Khải nổi điên hoặc phá rối đám cưới của cô, tới lúc đó sẽ khiến vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-234.html.]
Giang Lâm cong khóe miệng: “Cậu can đảm đó .”
Nghe , chú Vương ở đằng gật đầu theo bản năng.
Nhìn thấy yêu cũ gả cho ruột, là một kẻ để bụng và với tính cách của Giang Khải, cho dù tức c.h.ế.t thì cũng sẽ tức gần chết.
Chẳng qua là ông nội ở đây, cho dù tức gần c.h.ế.t cũng dám xằng bậy.
Vả , cần ông nội giải quyết, một Giang Lâm cũng đủ giải quyết .
TBC
Bạch Du suy nghĩ cũng gật đầu theo, quả thực là Giang Khải can đảm đó.
Vừa nghĩ tới dáng vẻ của chọc tức gần c.h.ế.t nhưng vẫn thể gì, Bạch Du khỏi mong chờ.
Giang Lâm để chú Vương về để báo cáo với ông nội, còn thì trở về nhà họ Bạch cùng Bạch Du.
Bà Bạch thấy Giang Lâm, sắc mặt trở nên vui: “Bà còn nghĩ rằng cháu bắt cóc bé Du nhà bà về nhà định cho về nữa chứ!”
Bà Bạch lý do tức giận, thằng nhóc thúi dám lôi kéo bé Du đến đảo Quỳnh Châu, bây giờ khi về cũng giải thích rõ một lời mà cuỗm sổ kết hôn!
Nếu hai nhà hôn ước từ lâu, chuyện, chắc chắn bà đánh gãy chân .
Lúc trong mắt bà Bạch, Giang Lâm khác nào hồ ly tinh nam cả, hút linh hồn của Bạch Du.
“Bà nội, cháu nhớ bà lắm.”
Sau khi sổ chứng nhận thì là vợ chồng, dù cũng là cô quyết định đến đảo Quỳnh Châu để tìm Giang Lâm, coi như là cô gây nên chuyện , do đó cô nên dập lửa mới đúng.
Chẳng qua là khi cô lên tiếng, bà Bạch ném một ánh mắt sắc như d.a.o tới: “Cháu một bên đừng lên tiếng, chút nữa bà sẽ dạy bảo cháu!”
Một cô gái trẻ tuổi lặn lội ngàn dặm xa xôi để tới đảo Quỳnh Châu, dù cho khác chung nhưng lỡ xảy chuyện nguy hiểm, bọn họ roi đủ dài để quất tới bụng ngựa, đây là suy nghĩ cho nhà.