Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 259

Cập nhật lúc: 2025-03-25 12:54:51
Lượt xem: 140

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô ngây , hàng mi dài cong vút, đôi mắt đào hoa hút hồn nhưng vô cùng xa cách, ngay cả khoảnh khắc , vẫn như bình tĩnh đến lạ, hề giống như đầu tiên.

Bạch Du suýt thở nổi, thở của bao trùm lấy cô, truyền đến cả cơ thể của cô, như rút cạn sức lực cô.

Hồ ly tinh, quả nhiên đều là sát nhân.

Đặc biệt là nam hồ ly tinh như Giang Lâm!

Bạch Du mơ màng nghĩ.

Ngay đó, mắt cô bàn tay che kín.

thấy gì nên cảm giác va chạm của các giác quan càng rõ ràng hơn.

Cả cô run rẩy thể kiểm soát.

Không qua bao lâu, Giang Lâm mới dừng .

hề rời , môi dán chặt môi cô, giọng trầm thấp và kéo dài: "Cả đời sẽ chỉ với , chút do dự về phía em, che chở cho em."

Toàn Bạch Du run rẩy dữ dội hơn.

Hóa , cuộc trò chuyện giữa cô và Giang Vũ.

Ngay lập tức, bàn tay di chuyển, mắt cô sáng bừng.

Bạch Du từ từ mở mắt , hai .

Ý thức của cô vẫn trở , mặt nóng bừng, chằm chằm.

Anh biểu lộ cảm xúc, vẫn giữ vẻ ngoài bình thản xa cách nhưng chỉ một lát , Bạch Du nhận tai đỏ lên.

Vậy là cũng cảm giác đúng ?

Từ xa vang lên giọng mềm mại của Niệm Niệm: "Anh ơi, chị Bạch lâu thế, liệu chị gặp nguy hiểm gì ?"

Mặt Bạch Du đỏ bừng hơn nữa, đẩy mạnh lồng n.g.ự.c vẫn đè nặng lên : "Mau dậy."

Vừa mở lời, cô mới giọng mềm mại đến mức nào, mềm yếu như xương cốt, y như đang nũng nịu.

Giang Lâm khàn khàn đáp: "Ừ."

Nói xong mới thả cô .

TBC

mà Bạch Du ngờ vô dụng đến , buông tay, hai chân cô mềm nhũn, suýt ngã xuống đất.

Giang Lâm nhanh tay đỡ lấy vòng eo thon thả của cô, yết hầu chuyển động: "Còn vững ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-259.html.]

Bạch Du: “...”

Phải vững vàng.

Cô bám cánh tay rắn chắc của Giang Lâm, mặt đỏ bừng tìm lý do cho bản : "Em chỉ là ăn tối quá ít thôi nên sức."

Nói xong, cô ý đào hố chôn .

Lý do còn tệ hơn cả gì.

Thật đúng là "tìm vàng nơi hoang dã", "bắt trộm gà nhà".

Quả nhiên, đáy mắt Giang Lâm thoáng hiện ý : "Vậy em cần bế ?"

Bạch Du nghĩ đến Lý Khắc và Niệm Niệm đang đợi bên : "Không cần."

Giang Lâm cụp mắt xuống: "Ừm, chúng về nhà thôi."

Bạch Du: "Được."

Có vẻ như để "bù đắp" cho việc cô "ăn no", Giang Lâm bước chậm.

Một đoạn đường ngắn ngủi, hai mãi mới đến mặt Lý Khắc và Niệm Niệm.

Bạch Du chỉ hai giới thiệu: "Đây là Lý Khắc, đây là Niệm Niệm, hai em họ đây giúp em một việc, Niệm Niệm sẽ ở nhà em mấy ngày tới."

Về việc Niệm Niệm thể là con gái của hai, cô tạm thời , vì hiện tại chuyện vẫn rõ.

Giang Lâm lướt qua hai , gật đầu: "Được , đưa hai về."

Lý Khắc thể đại viện quân khu nên tạm biệt Niệm Niệm ở cổng.

Niệm Niệm rưng rưng nước mắt nhưng ngoan ngoãn để nước mắt rơi: "Anh trai, nhất định nhớ đến đón Niệm Niệm nhé."

Lý Khắc xoa đầu cô bé: "Anh trai nhớ , em ngoan ngoãn lời."

Niệm Niệm ngoan ngoãn và đáng yêu gật đầu: "Niệm Niệm sẽ ngoan ngoãn."

Ngoan ngoãn chờ cha về, ngoan ngoãn chờ trai đến đón.

Lý Khắc nhẫn tâm ngoảnh mặt , cúi đầu chào Bạch Du một cái chạy màn đêm.

***

Về đến nhà, cả nhà đều mặt.

Nhìn thấy Bạch Du dẫn theo một đứa trẻ về, đều ngạc nhiên.

Bà Bạch là đầu tiên nhận Niệm Niệm chính là cô bé trong bức ảnh đây, đây ảnh thấy giống, giờ thấy thật, bà lập tức rưng rưng: "Du Du, đứa trẻ ..."

Loading...