Bạch Du nhún vai: "Lúc ngoài tiện tay mang theo thôi."
Giang Khải hoa mắt chóng mặt: "…"
Hai tên côn đồ lưng cũng ngớ : "…"
Bình thường ai tiện tay mang theo búa chứ, ngay cả lưu manh như họ cũng mang theo búa mà!
Hai tên côn đồ , đáy mắt lóe lên một chữ: Chạy!
Bây giờ chạy, chỉ e sẽ chạy nữa
Vốn định tới đây giả côn đồ để mỗi thể kiếm thêm ít tiền. Ai ngờ gặp một kẻ dữ tợn như .
Ra ngoài còn xách theo chùy sắt, thể trêu loại thế , thể trêu .
Ai ngờ hai tên côn đồ còn chạy vài bước thì giọng lạnh lùng của Bạch Du truyền từ tới…
“Nếu các dám chạy, sẽ dùng chùy đập c.h.ế.t ngay. Tới khi đó khai báo chuyện là do các !”
Giang Khải m.á.u me đầy đầu: “...”
Gã cao lớn xoay trừng mắt: “Chẳng trách độc nhất lòng đàn bà. Cô đừng mà quá đáng! Hơn nữa, cô cho rằng công an sẽ tin lời của cô ?”
Người lùn gật đầu lia lịa: “ đấy, đồng chí công an kẻ ngốc.”
Bạch Du mỉm : “Khi đó sẽ khai báo rằng các giở trò lưu manh với nhưng tên khốn kiếp tay can ngăn, kết quả là các dùng chùy đập bể đầu. Các xem, đồng chí công an sẽ tin lời tin lời các ?”
Gã cao lớn: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-281.html.]
Người lùn: “...”
Hai , , đồng thời thấy ba chữ dám tin trong mắt .
Trong công xã nhân dân nhiều dấu vết chuyện của bọn họ để , như trộm cắp, sờ m.ô.n.g phụ nữ, ham ăn biếng , thỉnh thoảng còn chơi cờ b.ạ.c nữa. Tóm là bất cứ chuyện nào trong công xã nhân dân nhưng chuyện thì đẩy cả sọt. Người trong công xã nhân dân khi nhắc tới bọn họ đều ước thể nhổ nước bọt lên mặt của bọn họ.
TBC
Đồng chí nữ mặt chỉ dung mạo xinh , gia cảnh cực , dáng vẻ chỉ thấy yếu đuối và ngây thơ vô cùng. Nếu bọn họ là công an thì bọn họ cũng tin lời cô.
Đồng chí nữ dùng chùy sắt đập là dùng chùy sắt đập , mắt còn thèm chớp. Lỡ như bọn họ chạy, cô thực sự đập c.h.ế.t thì chắc chắn lúc đó bọn họ sẽ xử bắn.
Nếu chạy thì cùng lắm là phán tội lưu manh, đó đưa tới nông trường để cải tạo lao động, dù cái mạng vẫn còn.
Nghĩ , hai chạy nữa, thậm chí còn ngoan ngoãn trở về.
Giang Khải thuê côn đồ đến quấy rối Bạch Du, kết quả là Bạch Du đập bể đầu đưa cục công an. Câu chuyện như mọc cánh, chẳng mấy chốc truyền khắp nhà họ Giang.
Dòng cả: “Giang Khải gì thế ? Dù cam lòng thì cũng thể thuê côn đồ đến quấy rối Bạch Du như . Đây là phạm pháp!”
Dòng hai: “Trước đó thấy Giang Khải kiềm chế cơn tức giận, lo nó sẽ từ bỏ ý định của dễ dàng như . Chỉ là ngờ nó ngu như thế, rốt cuộc nó gì ?”
Dòng tư “Bạch Du chọn thằng ngốc Giang Khải là một quyết định đúng đắn.”
Dòng năm: “Giang Khải cái gì ? Bạch Du cũng quá đáng, dù gì cả hai đứa cũng quen lẫn ., Kể cả Giang Khải thực sự gì sai thì nó cũng nên dùng chùy sắt đập bể đầu . May là nó trúng dòng năm của chúng .”
Dòng ba ngoài ngơ ngác thì cũng chỉ ngơ ngạc.
Giang Hựu Hàm: “Có năm điên ? Dù căm ghét Bạch Du thì cũng thể như thế ! Lúc ông nội định đưa tới miền Tây Bắc . Bây giờ là thần tiên cũng thể cứu !”
Cô cũng căm ghét Bạch Du, nhất là khi cô nhận một căn tứ hợp viện của nhà họ Giang càng ‘đỏ mặt tía tai’.