Bà Bạch: “...”
Bạch Gia Dương: “...”
Còn chuyện như nữa ?
Bạch Du: “Cháu cũng ngờ thực sự tác dụng. Giang Khải thuê hai tên côn đồ để bọn họ giở trò lưu manh với cháu, đó sẽ xông hùng cứu mỹ nhân. Anh nghĩ thì cháu sẽ cảm ơn nên cháu dùng búa đập bể đầu , đồng thời cũng tống cả ba cục công an luôn.”
Bà Bạch: “...”
Bạch Gia Dương: “...”
Não của thằng Giang Khải cửa kẹp ?
Cái cách ngu ngốc như mà cũng nghĩ cho !
Bà Bạch lấy tinh thần, nhịn mà mắng: “Thằng nhóc xa lấm la lấm lét đó, lúc đầu bà thấy nó là nó loại lành gì . bà ngờ tâm tư của nó xa như thế, mà dám thuê côn đồ chuyện đó. Xí, may mà cháu thông minh mang theo chùy sắt.”
TBC
Cái thứ chứng nào tật nấy như nó thì đập bể đầu nó mới đượcó!
Bà Bạch xong thì mới sực nhớ ruột của Giang Khải là Giang Lâm đang ở bên cạnh, vẻ mặt lộ vẻ lúng túng nhưng vẫn bao che cho cháu gái: “Giang Lâm , cháu đừng trách Du Du nhé.”
Giang Lâm: “Bà nội yên tâm, cháu trách Du Du ạ. Ông nội cũng lên tiếng , cho phép bất cứ ai cứu ngoài.”
Bà Bạch , lúc mới vui mặt: “Không trách là , trách là ! Khi bé Du đời, tất cả trong đại viện đều bé Du là may mắn, bà cũng nghĩ con bé may mắn nên mới thể gặp một như cháu. Từ tướng mạo đến gia cảnh đều , quan trọng là chịu đối xử với bé Du.”
Tướng mạo lẫn gia cảnh là thứ yếu, quan trọng là cả đời khó gặp một thật lòng đối xử với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-285.html.]
Trước đó bà còn cảm thấy lo sợ và yên lòng, dù Giang Lâm và Giang Khải cũng là em cùng cha cùng , dù thế nào thì cũng là m.á.u mủ ruột thịt. Bà lo lắng về lâu dài, Giang Lâm sẽ về phía Giang Khải, tới lúc đó chịu tủi nhục sẽ là bé Du.
bây giờ bà yên lòng .
Khóe miệng Giang Lâm giương lên, ánh mắt về phía Bạch Du tràn ngập bất lực, nuông chiều và tình cảm ấm áp bịn rịn: “Em cũng là may mắn của cháu.”
Bạch Du đối diện với đôi mắt của , khuôn mặt chút đỏ lên.
Trước giữ miệng kín như hồ lô, bây giờ chuyện ngọt như bôi mật, đổi lớn.
Chẳng qua, cô ghét như thế chút nào.
Sau khi Giang Lâm rời khỏi, Bạch Du kể chuyện lúc nãy của cha chồng Giang Khải Bang cho bà Bạch.
Bà Bạch xong thì thở dài : “May là Giang Lâm giống cha của nó, vả chẳng mấy chốc nữa bọn cháu sẽ đến đảo Quỳnh Châu . Nếu thì gặp ít phiền phức.”
Bạch Du: “Cho dù bọn cháu đến đảo Quỳnh Châu thì bọn cháu cũng sẽ sống chung với ông .”
Ngoại trừ căn Tứ Hợp Viện ông Giang cho thì cô thêm căn nhà ba phòng nhà họ La cho. Còn kể tới căn nhà riêng của Giang Lâm. Cô nhiều căn nhà trong tay như nên chắc chắn sẽ bao giờ ở chung nhà với đám Lâu Tú Anh .
Bà Bạch cảm thán nữa: “Cháu là đứa bé may mắn nhưng tuổi tác của cháu còn quá nhỏ, khi đám cưới thì tuyệt đối vội vàng tính tới chuyện sinh con đẻ cái, chờ thêm vài năm nữa sinh con cũng muộn.”
Nói tới vấn đề , Bạch Du chợt im lặng.
Mặc dù cô ghét những đứa trẻ ngoan nhưng đó sâu trong trái tim của , Bạch Du vẫn mong một đứa con thuộc riêng về cô.
Không sinh con vì bất cứ đàn ông nào, mà là vì cô thích.
Tốt nhất là một bé gái đáng yêu, chắc chắn cô sẽ thương thương cô bé, cho cô bé tất cả những thứ mà cô bé . Đồ chơi, đồ ăn vặt, váy và tình yêu của mà giờ cô từng cảm nhận .