Quả thực là cô sống đổi nhiều thứ, thể là .
Lẽ nào là vì cô sống tạo nên hiệu ứng cánh bướm, thế nên mới dẫn tới cái c.h.ế.t của và cô?
Khi Giang Lâm giọng của chị Phúc, vẻ mặt chợt thả lỏng.
Anh hắng giọng một cái, cố gắng khiến giọng của giống như bình thường: “Chị Phúc, chúng , chút nữa chúng sẽ ngoài.”
“Ngày vui cứ xảy chuyện như , đúng là…”
Chị Phúc lẩm bẩm.
Giang Lâm đưa tay kéo Bạch Du đang bàn, vươn tay giúp cô chỉnh quần áo và tóc: “Anh và em qua đó.”
Bạch Du giương mắt , vẻ mặt chút ngơ ngác: “Anh Giang Lâm, xem tại bà qua đời?”
Cô kịp cho bà thấy sống tới cỡ nào, kịp thấy bà ăn năn, tại bà qua đời như ?
Trong lòng Bạch Du cảm thấy trống rỗng, chút đau buồn, thể là buồn , vì phần lớn là bất ngờ.
Giang Lâm cô: “Nếu em thì cứ .”
Bạch Du lắc đầu: “Em , cũng .”
Giang Lâm cầm lấy cái khăn quàng cổ lông dê màu đỏ, bước tới quấn khăn quàng cổ lên giúp cho cô.
Bạch Du vội ngăn cản: “Thời tiết bây giờ vẫn tới mức quấn khăn quàng cổ, khoa trương quá.”
Nhiệt độ ở thủ đô thấp hơn đảo Quỳnh Châu, khi thu gió lạnh phơ phất, nhiệt độ vô cùng thấp lúc sáng và tối, dù thì cũng tới mức quấn khăn quàng cổ, còn là khăn quàng cổ lông dê!
Bạch Du nghi ngờ ánh mắt thẳng nam của .
Ai ngờ giây ánh mắt của Giang Lâm rơi lên cổ của cô: “Nếu em quấn khăn quàng cổ thì nhất em nên một bộ đồ cao cổ.”
Bạch Du run lên, xoay tìm một cái gương, đó cô thấy cổ của thêm mấy dấu dâu tây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-300.html.]
“...”
Lỗ tai của cô ửng đỏ theo bản năng.
TBC
Cô nhớ Giang Lâm vùi đầu cổ của cô để hôn, khó mà nghi ngờ là cố ý.
Dấu vết rõ ràng như , cô dám ngoài gặp đây.
Quả thực là cô khăn quàng cổ mỏng, xem mua mấy cái để trong nhà, ai mà là đam mê ở phương diện chứ.
Cuối cùng Bạch Du chọn đổi một bộ quần áo khác, cô xõa tóc xuống, lúc mới che tất cả các dấu dâu tây.
Khi khỏi phòng ngủ, Bạch Du trừng mắt kẻ đầu têu một cách dữ dằn.
Hiếm khi Giang Lâm đỏ tai, khựng , đó nện bước chân dài theo cô.
Ông Giang lớn tuổi, hôm nay ông nhiều mời rượu liên tục, bận rộn suốt cả ngày, ông về là ngủ, lúc ông khoác một cái áo khoác ghế sô pha, rõ ràng là đánh thức.
Bạch Du bước qua, vẻ mặt áy náy: “Xin ông nội, cháu đánh thức ông mất .”
Ông Giang quan tâm tới chuyện , ông đau lòng cô: “Ông chuyện của cháu , đừng quá đau lòng, khó khăn thì cứ , giờ chúng là một nhà .”
Trong lòng Bạch Du cảm thấy vô cùng ấm áp, cô gật đầu : “Cháu ạ, cháu cảm ơn ông nội.”
Ông Giang xong thì về phía Giang Lâm, chỉ một câu: “Chăm sóc cho Du Du.”
Giang Lâm: “Dạ.”
Bên ngoài sân truyền tới tiếng vang của xe ô tô, hai chào tạm biệt ông Giang, bước ngoài trèo lên xe ô tô để tới cục công an.
Bạch Du trong xe, đôi mắt ngoài cửa sổ.
Bên ngoài tối đen như mực, phía xa lác đác vài cái đèn đường bật sáng, bây giờ là mười giờ rưỡi tối, dọc đường thấy mấy bộ, xung quanh cực kỳ im lặng.
Trong đầu Bạch Du giống như một cuộn phim, ngừng phát cảnh tượng ở chung từ nhỏ tới lớn với cô, cô vì Tần Tâm Hủy mà yêu cầu cô nhường kẹo trái cây cho cô , vì cô lỡ đẩy Tần Tâm Hủy nhẹ một cái nên cô nhốt cô trong tủ, bên trong tủ tối. Lúc đó cô tới mức tan nát cõi lòng còn cô thì dẫn Tần Tâm Hủy tới Cung Tiêu Xã để mua bánh ngọt, khi cả phát hiện cô thì cô dọa ngất xỉu trong tủ…