Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 315

Cập nhật lúc: 2025-03-25 23:37:25
Lượt xem: 110

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lòng cả chị Ánh Chi nhiều nhất, đối với , đứa em gái là cô cũng chẳng khác nào những thành viên trong nhà.

Chỉ bà nội, mới là trong tim trong mắt suy nghĩ cho cô.

Nghĩ , cô ôm bà nội: “Bà nội, cháu nỡ rời xa bà.”

Cái mũi bà Bạch chua sót: “Bé ngoan của bà, bà nội cũng nỡ rời xa cháu, nghĩ tới việc ngày mai cháu , trái tim của bà nội đau tới mức chịu nổi.”

Bạch Du: “Bà nội, cháu ngày mai, kế hoạch…”

xong thì thấy của cả cô bước từ trong phòng , mái tóc rối nùi như ổ gà, sắc mặt tái nhợt khiến lo lắng.

Bạch Du nhíu mày, lo lắng : “Anh cả, em chị Ánh Chi ăn uống cả một ngày , tục ngữ câu là sắt, cơm là thép, ăn ăn thì , ăn gì, em nấu cho .”

Vừa dứt câu, Bạch Gia Dương cảm ơn cô như ngày thường, chỉ bình tĩnh cô bằng đôi mắt tràn đầy tơ máu: “Anh ăn nổi, giống em.”

Lời kỳ lạ.

Bạch Du: “Lời của ý gì? Anh gì thì cứ thẳng, tội gì kỳ lạ như thế.”

TBC

Bạch Gia Dương giễu: “Anh kỳ lạ vẫn hơn em tim phổi, lòng lang sói!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-315.html.]

Sắc mặt Bạch Du trầm xuống ngay lập tức: “Vậy xem, em tim phổi thế nào, em lòng lang sói thế nào?”

Bà Bạch thấy hai em cãi lộn ầm ĩ, lập tức ngăn cản: “Gia Dương, cháu im miệng cho bà! Nếu trong lòng cháu cảm thấy buồn thì ngoài chạy vài vòng, chứ đừng nổi điên ở đây!”

Trong lòng Bạch Gia Dương vốn đau buồn tới mức thể chịu , thấy bà nội thiên vị Bạch Du, cơn tức giận trong lòng thể kiềm chế nữa: “Trong lòng cháu buồn đấy, tại cháu buồn, còn là do Du Du nó quá đáng !”

Bà Bạch còn định ngăn cản thì Bạch Du chặn : “Bà nội, bà đừng xen , để , trái cháu xem cháu quá đáng thế nào?”

Bạch Gia Dương đối diện với ánh mặt lạnh lùng của Bạch Du, đồ đạc mới mua về đặt ghế sô pha, thất vọng tức giận: “Anh em oán giận thiên vị Tần Tâm Hủy mà bỏ quên em, hiểu sự oán giận trong lòng em nhưng nghĩa tử là nghĩa tận. Dù cũng nuôi dạy em, thế mà em đối xử với bà như ? Từ tối qua cho tới bây giờ, em rơi một giọt nước mắt nào ? Em chút đau buồn vì bà ?”

“Em ! Tối qua em và Giang Lâm mật mật mặt ở cục công an, chút sự tôn trọng nào dành qua đời, bây giờ tới cửa hàng Hữu Nghị mua đồ. Người qua đời là em đó, kẻ thù của em, dù con ch.ó nuôi mất thì cũng cảm thấy đau buồn một thời gian. Còn em, em tự ngắm trong gương, xem mặt chút đau buồn nào ?”

Anh thực sự tức giận.

Mẹ nhiều chuyện sai trái nhưng nghĩa tử là nghĩa tận, dù cho bà thì đó cũng là của bọn họ nhưng thái độ của Bạch Du quá thất vọng.

Dáng vẻ tim phổi của cô càng khiến đôi mắt đau nhói.

Tối qua cảm thấy vô cùng chướng mắt với cảnh cô và Giang Lâm nắm tay , nhưng khi đó quá ngỡ ngàng và đau buồn, thế nên quan tâm tới bọn họ nhưng khi ở trong phòng còn thấy tiếng của cô, ngọn lửa trong lòng bùng cháy ngay lập tức.

Cô thực sự quá đáng!

Bà Bạch tức giận tới mức lồng n.g.ự.c lên xuống kịch liệt: “Bạch Gia Dương, cháu điên ? Du Du là em gái cháu, cả nào như cháu ? Bây giờ cháu xin Du Du ngay cho bà!”

Loading...