Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 321

Cập nhật lúc: 2025-03-25 23:37:37
Lượt xem: 124

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chẳng qua là khăn lụa và áo nhung mà cô mua đặt gọn gàng ghế.

Bạch Gia Dương chậm nửa nhịp mới đuổi kịp, thấy căn phòng trống rỗng, sốt ruột hỏi: “Du Du ? Không chú Vương em về phòng ư?”

Giang Lâm lạnh lùng liếc , xoay tới những phòng khác để tìm .

Chẳng qua là mấy tìm kiếm khắp nơi trong tứ hợp viện vẫn tìm thấy bóng dáng của Bạch Du.

Giang Lâm: “Chú Vương, chú chắc chắn là khi Du Du về thì ngoài nữa ?”

TBC

Chú Vương gật đầu: “Chú chắc chắn, vì chú vẫn luôn cắt sửa cây cối ở cửa, nếu thì chắc chắn chú là đầu tiên.”

Ngày thường ông ngoài việc tài xế cho ông chủ, còn giúp chăm sóc cây cối trong sân.

Bạch Du về từ nửa tiếng , khi về thì thẳng phòng, đó vẫn luôn ngoài.

Giang Lâm nhíu mày .

Nếu chú Vương chắc chắn Bạch Du vẫn còn ở trong tứ hợp viện, chỉ thể tìm kiếm khắp tứ hợp viện một nữa.

Chẳng qua là vẫn tìm thấy bóng dáng của Bạch Du.

Bạch Gia Dương tìm kiếm tới mức chảy mồ hôi đầy đầu, trong lòng nóng như lửa đốt, càng cảm thấy hối hận vô cùng: “Tất cả là tại , nếu mắng em thì em cũng sẽ trốn.”

Giang Lâm mặt đổi sắc : “Anh Du Du trốn?”

Bạch Gia Dương gật đầu áy náy: “Khi còn bé Du Du một thói quen, đây mỗi khi em chịu ấm ức ở nhà thì sẽ lén trốn.”

Chẳng qua là ngờ bây giờ Du Du trưởng thành nhưng vẫn còn thói quen trốn để tìm.

Chú Vương xong, ông trợn mắt dữ tợn một nữa.

Người ở nhà họ Bạch khiến Du Du chịu ấm ức, chắc chắn là Tần Chính Nhân, của cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-321.html.]

Sắc mặt Giang Lâm trầm như nước: “Khi còn nhỏ Du Du trốn ở ?”

Bạch Gia Dương suy nghĩ một lúc: “Khi đó em còn nhỏ, trong nhà luôn em ngoài một , thế nên bình thường em sẽ trốn trong cái tủ ở nhà.”

Trong nhà chỉ mấy cái tủ, thế nên dễ tìm.

Chẳng qua là bây giờ Du Du lớn , nghĩ cô sẽ trốn trong tủ, kể tủ của nhà họ Giang đủ chứa một trưởng thành, vả cũng chút ngây thơ.

Anh cảm thấy chắc là Bạch Du chạy tới chỗ khác để trốn, chừng là cô lén trèo tường ngoài.

Anh định ý nghĩ của cho Giang Lâm , nào ngờ giây ăn một đ.ấ.m của Giang Lâm.

Khuôn mặt Bạch Gia Dương đánh nghiêng, còn nếm mùi m.á.u tươi trong miệng.

“Anh xứng của Bạch Du!”

Giang Lâm lạnh lùng thốt lời , đó xoay chạy tới phòng nghỉ.

Giang Lâm phòng một nữa.

Anh lướt qua cái tủ đặt ở giữa phòng, cuối cùng về phía cái tủ quần áo, đó vươn tay mở cái tủ

Thì thấy Bạch Du cuộn tròn trong cái tủ bằng một tư thế vặn vẹo, sắc mặt trắng bệch.

Bạch Gia Dương và chú Vương trễ một bước, khi thấy cảnh tượng mắt, bọn họ sợ tới mức sắc mặt còn chút máu.

Ngăn tủ lớn, miễn cưỡng mới thể chứa nổi một đứa bé lớn mười mấy tuổi, Bạch Du cao gần một mét bảy, nếu chui ngăn tủ nhỏ như , tay chân chỉ thể vặn vẹo thành đường cong kỳ lạ.

Không là cô khó chịu nhưng xem cảm thấy vô cùng khó chịu.

Lúc , đôi mắt của cô nhắm chặt, lông mi dài rậm vẫn còn đọng nước mắt khô, sắc mặt trắng bệch như thể m.á.u cả rút khô, khiến lòng đau vô cùng.

Chú Vương là từng chiến trường, trải qua vô sóng to gió lớn, nhưng khi thấy cảnh tượng , khóe mắt của ông ửng đỏ lên.

Loading...