Bạch Du khỏi phòng bệnh thấy cả, nhưng cô chẳng buồn để ý đến .
Cô và bà nội đến Nhà hàng Quốc Doanh gần đó ăn cơm.
Hai gọi hai bát mì cán tay, Bạch Du thấy nhà hàng thịt đầu heo óng ánh, thoạt vẻ ngon thì gọi một phần thịt đầu heo.
Mì cán tay dai ngon, cho thêm ớt khô phi thơm trộn lên, mùi thơm lan tỏa khắp nơi.
thịt đầu heo khiến cô thất vọng, thịt nấu chín quá, đủ tươi, phí công lúc nãy cô mong chờ như .
Ăn xong, cô bảo nhân viên phục vụ gói bốn cái bánh bao nhân thịt, định để lát nữa lên tàu hỏa ăn.
Sau khi cơm nước xong xuôi, lúc về bệnh viện thì Giang Lâm lái xe con đến.
Vẫn còn một tiếng nữa mới đến giờ tàu chạy, bây giờ ga là .
Bọn họ nhà ga thấy Lâm Hướng Tuyết và nhà.
Mẹ Lâm đang cầm khăn tay lau khóe mắt, Bạch Du xuống xe thấy Lâm hỏi: "Con một đến nơi xa xôi như thể yên tâm ? Từ nhỏ đến lớn con từng rời khỏi nhà, từ chức để cùng con nhé?"
Lâm Hướng Tuyết kêu cứu: "Mẹ! Nếu cùng con thì con đến đảo Quỳnh Châu còn ý nghĩa gì nữa?"
Mẹ Lâm: "Sao ý nghĩa? Mẹ thật sự yên tâm mà!"
Lâm Hướng Tuyết ôm cánh tay , an ủi nũng: ''Mẹ, cứ yên tâm , Bạch Du chăm sóc con mà. Ngoài còn cả Giang Lâm, chồng của nữa. Con , nếu con sang đó mà thích nghi thì sẽ về ngay."
Mẹ Lâm con gái nũng như thế thì trái tim mềm nhũn: "Tự con đấy nhé, nếu thích nghi thì về ngay. Còn nữa, đến bên đó thì gọi điện về nhà ngay ?"
Lâm Hướng Tuyết gật đầu: "Con ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-328.html.]
Cô xong thấy Bạch Du: "Mẹ, đây là Bạch Du mà con nhắc với đấy, thấy xinh ? Trông đáng tin cậy ?"
Bạch Du: "..."
Bảo cô xinh thì còn hiểu chứ con trông đáng tin cậy là cách miêu tả gì ?
Mẹ Lâm bước tới, khen ngợi: "Chẳng trách ngày nào Hướng Tuyết cũng ở nhà khen cháu suốt, dì sống hơn nửa đời mà còn bao giờ gặp một cô gái nào xinh như cháu, so với Hướng Tuyết nhà dì thì nó chẳng khác gì con khỉ."
Nghe thấy , mấy trai và chị dâu của Lâm Hướng Tuyết đều nở nụ , khí chia ly buồn bã lập tức xua .
Lâm Hướng Tuyết phục: "Mẹ, gì ai con gái thế?"
Mẹ Lâm âu yếm nhéo má con gái, sang Bạch Du: "Đồng chí Bạch, nhờ cháu quan tâm Hướng Tuyết hộ dì, trông nó lớn thôi chứ đây mới là đầu tiên xa nhà. Nếu nó..."
Mẹ Lâm một tràng, nhờ vả Bạch Du hết chuyện đến chuyện khác.
TBC
Bạch Du hề cảm thấy bà lải nhải lắm lời, ngược còn vô cùng hâm mộ Lâm Hướng Tuyết một thương cô như .
Bên , bà Bạch cũng đang dặn dò Giang Lâm: "Bà thật sự yên tâm về Tiểu Du, nhưng tình hình trong nhà như nên nó đảo Quỳnh Châu cũng . Vả bên hỗn loạn nhiều, nó cũng thể vui vẻ hơn."
Giang Lâm: "Cháu sẽ chăm sóc cho Du Du."
Bà Bạch vui mừng gật đầu: "Bà yên tâm giao Tiểu Du cho cháu, nhưng mà bệnh của nó..."
Giang Lâm bà đang lo lắng chuyện gì, thế là : "Bà nội cứ yên tâm, cháu ngại, cũng sẽ vì thế mà ly hôn với cô ."
Nghe , cuối cùng tảng đá lớn trong lòng bà Bạch cũng rơi xuống: "Tiểu Du là đứa trẻ khổ, thể gặp cháu đúng là phúc của nó."
Ánh đèn u ám chiếu lên Giang Lâm, gương mặt nửa sáng nửa tối, mờ mịt rõ, chỉ thấy giọng trầm thấp của : "Không, là phúc của cháu."