Vốn dĩ Lâm Hướng Tuyết là dễ mềm lòng, cô nhắc đến gia đình của , cô cũng thể tiếp tục tỏ vẻ lạnh lùng: "Anh thể đối xử với cô, như là , quên mất chúc mừng hai , chúc hai trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử, quà cưới sẽ bù ."
Ôn Tĩnh Uyển: "Quà cáp gì chứ, cái đó quan trọng, bây giờ điều lo nhất là hình như đồng chí Bạch ưa ."
TBC
Lâm Hướng Tuyết im lặng, tiếp lời.
Bởi vì bất kỳ ai mắt đều thể Giang Lâm và Đinh Dược hợp , xảy chuyện hôm nay, Bánh Khoai Tây suýt nữa Đinh Dược đập thành bánh thịt, Bạch Du ưa cô chẳng là chuyện bình thường ?
Ôn Tĩnh Uyển thở dài: "Trước đây ba chúng ở tàu hỏa hòa thuận, đồng chí Giang còn cứu mạng , thực sự vui khi quen hai , nãy khi thấy mở cửa là đồng chí Bạch, vui mừng đến mức nào, ai ngờ đó xảy chuyện như ..."
Lâm Hướng Tuyết gãi đầu: "Cô cũng đừng để ý quá, tính tình của Du Du , cô chuyện qua , chắc chắn sẽ tiếp tục bới móc nữa."
Ôn Tĩnh Uyển: " , đồng chí Bạch xinh bụng, đương nhiên là để bụng, chỉ là... Nói một câu tham lam, thực kết bạn với đồng chí Bạch, giống như cô và cô , ba chúng trở thành bạn , từ nhỏ tính nhạy cảm, đến giờ vẫn bạn bè, đến đây quen ai, còn tưởng chúng thể trở thành bạn , nhưng bây giờ..."
Lâm Hướng Tuyết thấy cô nhắc đến chuyện tàu hỏa, nghĩ lúc đó cô màng nguy hiểm cứu , cô do dự một lúc : "Thôi , sẽ với Du Du, nhưng cũng thể đảm bảo gì, cô cô thương yêu Bánh Khoai Tây đến mức nào , nãy cô cũng thấy đấy, Bánh Khoai Tây dọa đến nỗi run rẩy , thấy còn thấy thương."
Ôn Tĩnh Uyển nắm lấy tay cô : "Cảm ơn cô, Hướng Tuyết, Bánh Khoai Tây là con ch.ó đó đúng , thì chuyện đều là của , nếu sợ chó như thì xảy chuyện như ngày hôm nay."
Lâm Hướng Tuyết lắc đầu: "Cũng thể trách cô , chị dâu cũng sợ chó, đường chỉ cần thấy chó từ xa là chị sợ đến mềm cả chân, thôi, chuyện với cô nữa, về xem nhóc Bánh Khoai Tây đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-366.html.]
"Được, cô ."
Ôn Tĩnh Uyển Lâm Hướng Tuyết , cho đến khi cánh cửa gỗ đóng mặt cô , nụ mặt cô mới biến mất.
nhanh đó, mặt cô nở một nụ dịu dàng, về phía đối diện.
**
Bạch Du chiếc ghế ôm Bánh Khoai Tây, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của nó.
Bánh Khoai Tây thoải mái nhắm mắt, trông vẻ còn sợ hãi nữa, thấy tiếng bước chân của Lâm Hướng Tuyết, nó mở mắt kêu một tiếng ư ử với cô .
Tôn Tường Vy chiếc ghế dài bằng gỗ duy nhất, mắt lim dim, dáng vẻ thoải mái giống hệt Bánh Khoai Tây.
Lâm Hướng Tuyết tới, chợt thấy Tôn Tường Vy : "Đồng chí Bạch, chẳng nãy cô chuyện hỏi ? Sao nữa?"
Bạch Du liếc Lâm Hướng Tuyết, thôi.
Trong lòng Lâm Hướng Tuyết cảnh giác, chút khó chịu: "Sao thế, chẳng lẽ chuyện gì mà tớ ? Hay là bạn mới , cần bạn cũ nữa?"
Bạch Du buồn bất lực, véo má cô : "Nói như thể tớ là kẻ bạc tình , tớ vốn định hỏi đồng chí Tôn một vấn đề giúp bạn tớ, là về chuyện vợ chồng, dù thì vẫn yêu..."