Bạch Du phấn khích ngay lập tức: “Đối phương là thế nào? Có triển vọng phát triển ?”
Lâm Hướng Tuyết lắc đầu: “Người đó nhưng cảm thấy hợp, là con một trong gia đình, khi cưới nhất định sinh con trai. Mình hỏi nếu sinh suốt bốn tới năm năm mà vẫn sinh con trai, chẳng lẽ tiếp tục sinh nữa ư, trả lời thế nào ?”
Bạch Du: “Trả lời thế nào?”
Lâm Hướng Tuyết kiềm mà chửi bậy: “Anh nhất định sinh tiếp, nếu con trai thì nhà họ Tào của sẽ con nối dõi, nghĩ nhà của cũng ngai vàng để thừa kế, tại cứ sinh con trai?”
Bạch Du an ủi cô : “Quên , hợp, khi về sẽ nhờ Giang Lâm chú ý xem hợp với ?”
Lâm Hướng Tuyết đỏ mặt gật đầu.
Sau khi Bạch Du ngoài, ban đầu Lâm Hướng Tuyết định ngủ bù, lối ngủ của Tôn Tường Vy quá chênh lệch với Bạch Du, suốt một buổi tối cứ quấn chân lên cổ cô , đơn giản là thể chịu .
lúc , ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa, cô bước tới mở cửa thì thấy Ôn Tĩnh Uyển cầm một dĩa bánh ngọt bên ngoài.
Thấy cô , Ôn Tĩnh Uyển nghịch ngợm thè lưỡi : “Nếu là em mở cửa thì quá, chị còn lo là đồng chí Bạch, chị lời em đừng hiểu lầm nhé, hôm qua chị thấy đồng chí Bạch bộ . Chị nghĩ chị và cô cùng một đường nên chở cô , là chị câu nào đụng chạm tới đồng chí Bạch , cô bảo chị đừng chuyện với cô nữa, thế nên khi chị tới gõ cửa, chị lo mở cửa là cô . Bánh ngọt là do của chị , là bánh ngọt truyền thống ở Tô Châu của chị, tên là bánh đa cua vàng, em nếm thử mùi vị .”
Nói xong cô nhét bánh ngọt trong tay Lâm Hướng Tuyết.
Trong lòng Lâm Hướng Tuyết cảm giác khó chịu khó tả, nhưng khi thấy nét mặt niềm nở và chu đáo của cô , cô thể gì khác hơn là : “Cảm ơn chị, chị Tĩnh Uyển.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-397.html.]
Dường như Ôn Tĩnh Uyển sự xa cách của cô , trái còn nắm tay cô và : “ , em đang tìm công việc ? Nếu như vẫn tìm thì đúng lúc ở chỗ chị một công việc thể giới thiệu cho em.”
TBC
Đôi mắt Lâm Hướng Tuyết bừng sáng ngay lập tức: “Công việc gì thể?”
Ôn Tĩnh Uyển tiếp: “Em thể mời chị trong ? Mỗi chị thấy dáng vẻ vui vẻ khi chơi đùa của các em trong sân, chị cảm thấy ngưỡng mộ.”
Lâm Hướng Tuyết chuyện nhờ , đương nhiên là tiện từ chối.
Hai đình nghỉ chân, Ôn Tĩnh Uyển đánh giá sân, khen dứt miệng với sân nhỏ cải tạo.
Lâm Hướng Tuyết ăn thử một miếng bánh đa cua vàng, lông mày nhíu .
Khi còn bé cô ăn thử bánh đa cua vàng, cô nhớ kỹ là vỏ của bánh đa cua vàng từ bột đậu đỏ và hạ mè nhưng bánh đa cua vàng của Ôn Tĩnh Uyển mang tới thì vỏ bằng bột đậu xanh. Mặc dù mùi vị tệ nhưng dùng bột đậu xanh để vỏ bánh đa cua vàng, cảm giác cứ là lạ.
Không chờ cô lên tiếng thì Ôn Tĩnh Uyển : “Chị chút khát nước, em thể rót cho chị một cốc nước ?”
Lâm Hướng Tuyết vội gật đầu, ngại ngùng : “Chị chờ một chút, em rót nước cho chị ngay.”
Nói xong cô lên phòng bếp để rót nước, nhưng khi cô bưng nước thì thấy Ôn Tĩnh Uyển cả.
Ngay lúc cô chuẩn kiếm, chỗ cầu thang chợt truyền tới tiếng sủa của Bánh Khoai Tây, đó thì thấy Ôn Tĩnh Uyển cầm một cây chổi chạy từ trong nhà thật nhanh.