Lâm Hướng Tuyết cảm thấy kỳ lạ : “Chị Tĩnh Uyển, chị chạy trong nhà?”
Vẻ mặt Ôn Tĩnh Uyển vẫn còn sợ hãi : “Vừa chị thấy một con chuột chạy trong nhà nên chị cầm chổi đuổi theo, đuổi con chuột ngoài nhưng Bánh Khoai Tây dọa chạy mất.”
Suy nghĩ của Lâm Hướng Tuyết kéo sang chỗ khác: “Con chuột? Em sợ chuột nhất, chốc nữa khi Du Du về em với mới .”
Ôn Tĩnh Uyển mỉm , đặt cây chổi sang một bên: “ , chúng về công việc , thật bây giờ trong đơn vị của chị đang tuyển …”
Lâm Hướng Tuyết: “ em phát thanh.”
Ôn Tĩnh Uyển: “Em chuyện to rõ, giọng , là một hạt giống của nghề phát thanh. Nếu em ý đơn vị của tụi chị, khi em gia nhập, chị thể chỉ dạy cho em nhưng tạm thời thể chuyển lên chính thức khi gia nhập ngay lúc , chờ tới khi em nhận giấy chứng nhận phát thanh và kiểm tra đánh giá xong thì mới thể chuyển lên chính thức.”
Lâm Hướng Tuyết suy nghĩ: “Em thể suy xét kỹ mới cho chị một câu trả lời chắc chắn ?”
Lâm Hướng Tuyết: “Đương nhiên là nhưng em nhanh lên, cho cùng nhiều dòm ngó vị trí , thôi, chuyện với em nữa, chị .”
Lâm Hướng Tuyết tiễn cô ngoài.
***
Bạch Du tới đơn vị, chuyện đầu tiên là xem báo bảng vẽ xong tối qua.
May là ai lén lút xóa báo bảng, cũng xảy chuyện cố ý xóa nội dung.
Bạch Du cầm phấn lên, sửa những chỗ vẽ khá vội ngày hôm qua, đó tô ngôi năm cánh cho đỏ hơn. Mặc dù chỉ vẽ cho công nhân xem nhưng cô cảm thấy đây là tác phẩm đầu tiên của , cô thật bằng tất cả khả năng.
Sau khi xác định vấn để, cô lau bụi phấn tay trở về phòng việc.
TBC
Ai ngờ phòng việc, cô thấy Ngụy Quang Tông bằng ánh mắt thèm ghen tị, còn bằng điệu chua lòm: “Đồng chí Bạch, cô may mắn thật đấy.”
Bạch Du: “?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-398.html.]
Chẳng mấy chốc Trình Phương giải đáp nghi ngờ của cô: “Chốc nữa thư ký Chương sẽ tới đây, còn xem báo bảng cùng công nhân ở xưởng đóng hộp, là thư ký Chương thể thấy báo bảng mà vẽ.”
“Thì là thế, cần chuẩn gì ?”
Bạch Du giật , thảo nào vị Quang Tông Diệu Tổ chuyện bằng giọng điệu kỳ lạ, cứ như một vò dấm, chua vô cùng.
Trình Phương lắc đầu: “Không cần nhưng chốc nữa khi công nhân tới đây, giải thích cho bọn họ , suy cho cùng nhiều trong bọn họ chữ.”
Bạch Du gật đầu: “Được, hiểu .”
Có điều cô cảm thấy cơ hội sân của nhiều, bởi những chữ cũng thể hiểu Liên Hoàn Họa mà cô vẽ.
Trình Phương bận việc khác, Bạch Du tạm thời về vị trí việc của .
Cô xuống thì thấy Ngụy Quang Tông về phía .
Bạch Du giả vờ thấy.
Ngụy Quang Tông phía vị trí của cô, gạt sợi tóc phía : “Đồng chí Bạch, thương lượng với cô một chuyện.”
Bạch Du: “ đồng ý.”
“...” Ngụy Quang Tông nghẹn : “Cô còn chuyện định , cô vội từ chối như ?”
Bạch Du: “Nếu thương lượng với , đồng nghĩa với việc sự đồng ý của , cho dù gì thì cũng đồng ý.”
Ngụy Quang Tông tức giận tới mức cả run rẩy: “Đồng chí Bạch, chúng là đồng nghiệp chung một tòa soạn, giúp đỡ lẫn là chuyện nên , việc của cô ích kỷ!”
Bạch Du nhún vai: “Vậy .”
Ngụy Quang Tông dáng vẻ khinh thường của cô đối với , tức giận vô cùng nhưng nghĩ tới mục đích tiếp theo, chỉ đành nhẫn nhịn : “ mong thể gánh vác một phần giúp đồng chí Bạch bằng cách giải thích chuyện báo bảng cho công nhân chốc nữa, hôm qua cô vẽ suốt cả ngày nên chắc là mệt, do đó chuyện tiếp theo cứ giao cho .”