Bạch Du mím môi: “Anh... Mua nhiều bao cao su như về, chẳng lẽ là con ? Hơn nữa đây còn thích trẻ con.”
Lần đến lượt Giang Lâm ngẩn , nhớ từng những lời như , trách hôm nay cô gọi điện thông báo cho , xong còn đợi phản ứng mà cúp máy, hóa là lo lắng chuyện .
“Lúc đó như , là vì em em thể sinh con.”
Bạch Du run lên: “Vậy là lúc đó đang an ủi em ?”
Giang Lâm gật đầu: “Ừm, còn về bao cao su, là vì thấy em còn nhỏ, hơn nữa... Năm đó mất vì sinh con nên trong lòng em chịu khổ như .”
Cái c.h.ế.t của gây cho nỗi đau đớn vô cùng, nếu cô cũng như , hậu quả như thế là điều thể chịu đựng .
Hơn nữa, căn bệnh của cô cũng là một mối lo ngại, việc mang thai khiến cơ thể hoặc cảm xúc của cô đổi gì , từ đó dẫn đến bệnh tình trở nặng.
Vì , cân nhắc đến những điều , khi kết hôn, vẫn động cô, nhờ mua nhiều bao cao su như , vốn định mấy năm nay sẽ mang thai, đợi thêm vài năm nữa sẽ tìm cách nhờ bác sĩ xác nhận tình trạng bệnh của cô hãy tiếp.
Tóm , đối với , họ nhất thiết con.
So với cô và đứa trẻ, cô luôn luôn là đầu.
Chỉ là ngờ đứa trẻ vẫn đến bất ngờ như .
Bạch Du ngờ trong đó còn nguyên nhân , cô đưa tay nắm lấy tay : “Anh yên tâm , chuyện như sẽ xảy , em cũng sẽ tự chăm sóc cho .”
Phụ nữ sinh con như vượt qua cửa tử, thực lời cô hư ảo.
cô nghĩ ông trời cho cô sống một nữa, chắc chắn sẽ tùy tiện lấy mạng cô, hơn nữa trong thời gian mang thai cô sẽ dùng phương pháp khoa học nhất để dưỡng thai và chăm sóc bản , sẽ để bản và đứa trẻ bất kỳ sai sót nào.
Còn về việc tuổi còn nhỏ, cô cũng nghĩ đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-430.html.]
Sức khỏe của cô khá , hơn nữa tuổi còn nhỏ, hồi phục cũng nhanh hơn, nếu bây giờ sinh con, đến khi cô thi đại học thì đứa trẻ cũng hơn một tuổi, như sẽ chậm trễ việc cô thi đại học.
Đại học liền bốn năm, học xong đại học thì tiếp tục phấn đấu sự nghiệp, như thì việc sinh con càng bất tiện hơn, cho nên bây giờ cô bận rộn công việc, là thời điểm nhất để sinh con.
Giang Lâm nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, đầu ngón tay trượt kẽ tay cô, mười ngón tay đan : “Em còn nhớ lời em đây , em bất kể chuyện gì xảy , đều sẽ về phía em, em yên tâm, ghét trẻ con, vui. Xin , là , khiến em lo lắng, cả buổi chiều nay chắc hẳn em khó xử?”
Bạch Du đôi mắt sâu thẳm của , mũi cay cay: “Em ôm .”
Khoảnh khắc , ất cả những lo lắng đều hóa thành tro bụi, tan biến còn dấu vết.
Người đàn ông mắt , là đáng để cô tin tưởng, cũng là đáng để cô yêu.
Giang Lâm cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Ở đây đông , về nhà ôm."\”
Bạch Du: “Được .”
Hai lên xe trở , qua một đoạn đường nhỏ, bên cạnh một khu rừng nhỏ, ngay đó, Giang Lâm đánh lái đạp xe về phía khu rừng nhỏ.
TBC
Bạch Du dùng ánh mắt hỏi : “Tại dừng ở đây?"\”
Giang Lâm xuống xe, bàn tay thon dài hữu lực đặt lên eo cô, nhẹ giọng : “Anh cũng ôm em.”
Khuôn mặt Bạch Du lập tức ửng đỏ.
Giang Lâm tiến gần hơn một chút cô: “Còn ôm ?”
Bạch Du cắn môi: “Muốn.”
Vừa dứt lời, cơ thể cô lơ lửng, một tay Giang Lâm vòng qua eo cô, một tay đỡ m.ô.n.g cô, thế là bế cô lên.