Trùng hợp , chuyện cũng xảy ở nhà họ La.
Ông La bảo con trai út La Hoằng Huân phòng sách lấy cái hộp nhỏ đây, đó ông cầm chìa khóa mở hộp , lấy từ trong hộp một cái đồng hồ bỏ túi, một cái khóa bình an bằng vàng đưa cho con trai út dặn dò: “Con cho cầm mấy cái đến đảo Quỳnh Châu đưa cho cháu ngoại gái của ba nhé.”
La Hoằng Huân thấy mà ghen tị. Hồi con trai mới sinh, ba cũng tặng cho mấy món đồ tới mức . Giờ con của Giang Lâm còn chào đời mà ông lôi bao nhiêu đồ quý hiếm thế . Đây là ghen tị để ghen tị đây?
La Hoằng Huân: “Ba , giờ vợ của Giang Lâm mới mang thai tới hai tháng, là trai gái . Nhỡ cũng giống như con, sinh con trai thì ?”
Anh mới dứt lời thì bà La mắng cho trận: “Cái miệng thối tha! Chắc chắn cái thai trong bụng vợ Giang Lâm là con gái, miệng thối linh, miệng thối linh!”
Vừa bà “phì phì” mấy tiếng, chân đạp vài cái, diễn trọn một màn phong kiến lạc hậu.
La Hoằng Huân chua ê cả răng: “Sao miệng con thối chứ, đây là sự thật mà. Ba đừng vui mừng quá sớm. Mấy cái cứ từ từ, nếu đẻ cháu gái thật thì khi đó đưa cũng muộn.”
Ông La cầm cây gậy đánh cái bộp: “Bản đẻ con gái còn độc mồm bảo Giang Lâm cũng giống con . Cái thằng ranh con , từ bé tới giờ tính thôi nhé!”
La Hoằng Huân: “…”
Giờ giới tính con của Giang Lâm còn xác định mà hai ông bà thiên vị mặt như thế , nhỡ Giang Lâm mà con gái thật thì còn địa vị gì trong cái nhà nữa?
Nghĩ tới đây, La Hoằng Huân cũng để ý tới hai ông bà nữa, nắm tay vợ dắt trong phòng.
Phương Mỹ khó hiểu: “Trời còn sớm mà gì kéo em về phòng?”
TBC
La Hoằng Huân với vẻ mặt vô cùng đắn: “Sinh con! À , là sinh con gái, chúng mau sinh con gái thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-446.html.]
Phương Mỹ: “…”
Ở Thiên Tân.
Bà Bạch cũng đang sắp xếp đống đồ bổ mới mua, ít tã lót cùng với quần áo trẻ em để lát nữa đóng gói gửi tới đảo Quỳnh Châu.
khi bà cầm cái áo khoác quân đội lên thì thấy lớp lót phồng lên khác lạ.
Bà vội cầm lên vuốt thử, đúng là cộm lên, bà vuốt thế nào cũng phẳng , chắc chắn là bên trong cất cái gì đó.
Thế là bà Bạch vội lấy cái kéo, cẩn thận cắt lớp áo lót, móc thứ bên trong .
Lúc bà mới phát hiện thứ bên trong là một phong thư cùng với ba trăm đồng.
Bà để ý tới tiền , mở phong thư , càng thì khóe mắt càng đỏ bừng.
Thư với tiền đều là Bạch Du để cho bà, sợ bà nhận nên mới giấu nó trong lớp lót của áo khoác. Tiền để bà mua chút đồ bồi bổ cho , còn thì cầm lấy phòng .
Bạch Phi Lễ đến trường học đón con trai cùng với Niệm Niệm, về nhà thấy già nước mắt đầy mặt thì sợ tới mức tim như nhảy vọt ngoài: “Mẹ ơi, thế ? Bên thủ đô xảy chuyện gì ạ?”
Bà Bạch “hừ” hai tiếng: “Đừng mà linh tinh! Bên đó xảy chuyện gì cả. Chỉ là mới phát hiện Bạch Du giấu trong áo khoác của một bức thư cùng với một tiền lớn. Con bé từ bé tới giờ lúc nào cũng thiết như thế.”
Bạch Phi Lễ: “…”
Rõ ràng Bạch Du từng thời gian mắt bọn họ, chỉ chịu lời hồ đồ của con bé cơ mà.
mà hiển nhiên là bà Bạch nhớ chuyện , mà nhớ thì cũng thấy Bạch Du sai.