Giang Lâm: “Được, lát về ngay.”
Bạch Du: “Anh thế?”
Giang Lâm: “Anh , nên chờ em dạy đây.”
Bạch Du: “Được thôi, đúng , em cái . Hôm nay em thăng chức đó. Thư ký Chương cho em phụ trách hạng mục xóa nạn mù chữ. Sau mỗi tháng lương của em ít nhất cũng năm mươi đồng đó.”
Giang Lâm đầu nhưng vẫn thể tưởng tượng bộ dáng kiêu ngạo của cô khi lời . Đôi mắt ánh lên ý : “Tốt quá, nên gọi em là quản lý Bạch ?”
Bạch Du lầm bầm: “Không cần gọi là quản lý Bạch , nhưng nếu mà dám chuyện gì với em thì em sẽ dẫn con rời , cho một cô đơn luôn.”
Tiền lương một tháng năm mươi đồng chắc chắn đủ để nuôi cô cùng với con, bàn tới bà nội còn cho cô mười hai ngàn đồng rưỡi, tem phiếu cùng với đống đồ cổ bình sứ các loại.
Sau bán mấy thứ đồ cũng thể kiếm một khoản kha khá.
Giang Lâm im lặng một hồi : “Du Du, em đừng nữa nhé. Anh mà đau hết cả lòng.”
Chỉ cần nghĩ tới việc cô cùng với con sẽ rời khỏi mà thấy trái tim đau như ai đó bóp nghẹn . Nếu chuyện mà xảy thật thì chắc chắn thể nào sống nổi nữa.
Bạch Du lẩm bẩm: “Được … điều kiện tiên quyết là với em cơ.”
Giang Lâm: “Anh đối xử với em như vẫn hả?”
Bạch Du: “Em vẫn đối xử với em hơn nữa cơ.”
Giang Lâm: “Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-449.html.]
Ánh chiều tà chiếu lên hai họ, kéo thành cái bóng dài.
Năm tháng đằng đẵng, xe đạp chậm rãi tiến về phía , tựa như thể mãi như thế.
**
Về tới nhà.
Dưới sự chỉ đạo của Bạch Du, Giang Lâm rửa sạch thịt heo và móng heo, đó đổ thêm nước dùng nấu cắt mỳ sợi.
Nhân lúc mặt trời vẫn còn ló dạng, Giang Lâm qua nhà hàng xóm họ Liên ở ngay đối diện.
Bạch Du bắt tay mẻ bánh bí ngô hạt mè.
Bí ngô rửa sạch, cắt thành miếng cho nồi hấp. Sau khi hấp chín bí ngô thì Bạch Du nghiền chúng thành bột nhuyễn, cho thêm bột mỳ nhào nặn. Sau đó thì cắt hỗn hợp thành từng miếng kích thước bằng , tạo hình tròn. Cuối cùng rắc vừng trắng lên hai mặt cho nồi chiên lửa nhỏ cho tới khi vàng đều hai mặt thì gắp .
Bạch Du nhịn mà cầm một cái lên ăn .
Bánh bí ngô hạt mè mềm ngọt ngào, ngọt mà hề ngấy. Cô ăn liên tiếp hai cái bánh. Nếu lát nữa còn để bụng ăn cơm tối thì cô còn thể ăn thêm mấy cái nữa.
Không Giang Lâm gì với nhà hàng xóm cái gì, đến khi nhà họ ăn cơm thì thấy vợ của Liên Đại Hữu mang mấy cái bánh gà sang: “Thật là ngại quá, Gia Lệ nhà vẫn còn nhỏ nên mới gây chuyện hổ như thế. Mẹ chồng dạy dỗ con bé . Mấy cái bánh gà là bà bảo mang qua đây, bảo nhất định xin hai cẩn thận.”
TBC
Nghe bảo vợ của Liên Đại Hữu đó mới hai mươi ba tuổi, nhưng chẳng là do cuộc sống quá khổ cực là do thể của cô , trông cô giống hai mươi ba tuổi mà giống ba mươi hai tuổi hơn.
Bạch Du: “Bánh gà thì cần ạ. Chị cầm về ạ. Không cô em chồng nhà chị bao nhiêu tuổi ạ?”
Vợ của Liên Đại Hữu: “Hai mươi tuổi.”
Bạch Du: “Em mười chín tuổi, cô còn lớn tuổi hơn em. Vậy nên cái lý do còn nhỏ hiểu chuyện đối với em mà thì thuyết phục. Thôi là hàng xóm, em ầm lên gì, chỉ hy vọng cô nhớ cho rõ, đàn ông vợ thì đừng dây gì.”