Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 500

Cập nhật lúc: 2025-03-29 01:53:16
Lượt xem: 147

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dưới ánh đèn màu cam, từng nếp nhăn khuôn mặt của phó chủ nhiệm Hà đều soi rõ ràng nhưng cũng khiến ngũ quan của ông thêm phần dịu dàng và ấm áp.

Bao Nhã Anh nhớ bao lâu ông gọi bà là Tiểu Anh nữa, cũng nhớ bao lâu ông bằng ánh mắt như , càng nhớ bao lâu bọn họ ở riêng với .

, năm tháng vội vã, chớp mắt một cái ba mươi năm.

Bọn họ già .

Bao Nhã Anh nghĩ gật đầu: “Được, định ?”

Khóe miệng phó chủ nhiệm Hà giật vài cái, lộ nụ chút kỳ lạ: “Bờ biển phía Nam một sườn núi, mặt trời mọc ở đó hùng vĩ, đồng nghiệp của bảo nhất định tới đó một . Không bằng ngày đó chúng leo núi nhé?”

Mặc dù Bao Nhã Anh cảm thấy sáng sớm leo núi sẽ mệt nhưng sườn núi cao, vả chồng ít khi mời bà chơi nên gật đầu: “Được.”

Ý nơi khóe miệng của phó chủ nhiệm Hà càng đậm: “Quyết định . Khi đó em cứ ngủ thêm một lúc, sẽ chuẩn bữa sáng.”

Nụ mặt Bao Nhã Anh càng đậm.

Những năm qua, tình cảm của vợ chồng bọn họ phai nhạt nhiều, thậm chí còn tới tình trạng chia giường để ngủ.

cứ nghĩ rằng chồng chán ghét bà từ lâu, ngờ ông chợt trở về dáng vẻ dịu dàng của ngày xưa.

Chuyện khỏi khiến bà thêm vài phần mong chờ tới cuối tuần.

Bạch Du ngờ Niệm Niệm , cô vội nhẹ giọng dỗ cô bé: “Niệm Niệm ngoan, Niệm Niệm . Cháu cho cô tại cháu trở về Thiên Tân ?”

Niệm Niệm bẻ đầu ngón tay, trả lời.

Bà Bạch rửa mặt xong về tới phòng thì thấy Niệm Niệm bên trong, thế là bà tìm khắp phòng khách và trong sân, mãi mà vẫn tìm cô bé, lúc mới lên lầu hai tìm .

TBC

tìm ở lầu hai là vì Niệm Niệm ngoan hiểu chuyện, Bạch Du tối nay sách nên bà cảm thấy Niệm Niệm sẽ lên lầu hai để quấy rầy Bạch Du.

Chẳng qua là đoán sai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-500.html.]

Niệm Niệm chỉ ở lầu hai mà còn đang nữa, đôi mắt trái nho to đen lặng lẽ rơi nước mắt, ồn ào như những đứa trẻ khác khi , càng vùng vẫy mặt đất.

Ngay cả khi cũng hiểu chuyện như thế, hiểu chuyện tới mức khiến đau lòng.

Bà Bạch thấy cảnh , bà khỏi ngây : “Sao Niệm Niệm ? Cháu té đấy ?”

Bạch Du đỡ bà Bạch trong: “Niệm Niệm con bé về Thiên Tân, đây với cháu, cháu hỏi con bé là tại nhưng con bé cứ chứ chịu .”

Bà Bạch thì vô cùng giật rõ: “Tại ? Niệm Niệm cho bà cố , tại cháu Thiên Tân, cháu ở với bà cố ư?”

Niệm Niệm sụt sịt cái mũi, nức nở bằng giọng sữa: “Muốn nhưng Niệm Niệm về Thiên Tân.”

Xem vấn đề là ở bên Thiên Tân.

Bạch Du và bà Bạch liếc mắt , trong lòng chợt lay động: “Niệm Niệm, ở Thiên Tân đánh mắng cháu ?”

Niệm Niệm trả lời, bà Bạch lắc đầu tiên: “Không , nếu đánh con bé, chứ?”

Niệm Niệm cũng lắc đầu: “Không ai đánh Niệm Niệm.”

Đôi lòng mày của Bạch Du nhíu : “Vậy là mắng cháu đúng ? Đừng sợ, cho cô , gì ở mặt cháu ?”

Bà Bạch định , bà bàn bạc với con trai và con dâu khi dẫn Niệm Niệm về Thiên Tân, khi xác nhận bọn họ ý kiến thì bà mới đưa cô bé về.

Con dâu là phụ nữ khoan dung thông minh, nó sẽ chuyện trước mặt một kiểu, lưng một kiểu . Vả nó dạy dỗ hai đứa cháu trai , bình thường hai thằng nhóc yêu thương Niệm Niệm, chắc là chuyện lén lút bắt nạt lưng mới đúng.

lớn tuổi , thể nào chú ý tới mặt , bây giờ Niệm Niệm về Thiên Tân, chắc chắn là xảy chuyện mà bà . Nghĩ , bà nuốt những lời tới bên khóe miệng .

Trong đôi mắt Niệm Niệm phủ một tầng nước trong suốt, trông cô bé vô cùng ấm ức: “Dì nhỏ Mạt Mạt Niệm Niệm là rác rưởi ai cần, là chổi, còn Niệm Niệm khắc c.h.ế.t cha… Hức… Niệm Niệm khắc c.h.ế.t cha mà, cha chết…”

Cô bé rơi nước mắt lã chã, tới mức trái tim của cũng tan nát theo.

Bạch Du kéo cô bé trong lòng: “Niệm Niệm đúng, cha cháu chết, cha cháu chỉ tới nơi khác để việc thôi, khi kiếm tiền thì cha cháu sẽ trở về, mua bánh kẹo đồ ngon và quần áo đẽ để tặng cho Niệm Niệm.”

Loading...