Mới nãy cô cảm thấy tầng gì đó khác lạ nên cô bế Tiểu Thư Thư sang phòng sách ở ngay bên cạnh , đó dặn Bánh Khoai Tây và Kem trông chừng cô chủ nhỏ cho , đó thì khóa trái cửa tới phòng ngủ mà chờ.”
Cô định liều mạng với Lâu Mạn Lệ gì cả. Loại điên kiểu thì cách xử lý nhất chính là đưa cô lao động cải tạo ở nông trường thì hơn.
Lâu Mạn Lệ thấy Bạch Du bảo báo án thì vô cùng tức giận, bắt đầu chửi liến thoắng: “Mày mày , mày tâm tư ác độc như thế bảo sinh con trai! Nếu như con gái mày mày từng yêu đương với chính chú của nó thì nó thể sĩ diện vì như mày ? À tao quên, là đĩ thì con gái lớn lên cũng đĩ đượi kém. Nói chừng nó còn học theo mày mà vợ em nhà đấy!”
Đến mức thì thể nào nhẫn nhịn nữa.
Mắng cô thì cũng , nhưng mắng con gái cô thì .
Sắc mặt Bạch Du ngay lập tức đen . Cô đang tính mở miệng phản kích thì tiếng của Tiểu Thư Thư vang lên trong phòng sách.
Bình thường con bé ít , chỉ khi nào đói hoặc bế ôm mới hậm hừ hai ba tiếng. Còn thì cô bé sẽ ăn no ngủ, ngủ chán dậy ăn, ngoan ngoãn đến mức khiến đau lòng. Đến cả bà Bạch cũng xúc động bảo đứa nhỏ đến để báo ơn.
Giờ bé con toáng lên, là vì đói là vì Lâu Mạn Lệ đánh thức, sợ quá nên òa lên như .
Trong mắt Bạch Du, chuyện nào quan trọng bằng con gái . Cô để ý tới Lâu Mạn Lệ nữa mà móc chìa khóa mở cửa thư phòng.
Bé con như hiểu tiếng bước chân của cô, hai cái tay nhỏ nắm thành quả đ.ấ.m quơ quào giữa trung, cái miệng nhỏ nhắn vẫn ỉ ôi lóc như cũ cho Bạch Du mà đau lòng chịu .
Cô nhanh chân bước tới chỗ con gái, ôm lấy con bé: “Cục cưng, đây , sợ nữa, sẽ bảo vệ con mà.”
Đôi lông mi dày cong vút của bé con dính đầy nước mắt, đôi mắt đen láy to tròn như quả bồ đào tủi : “A… a…”
Dáng vẻ đáng thương như ôm cục cưng hai phút , cục cưng sợ lắm.
Trong lòng Bạch Du mềm nhũn, cúi đầu hôn cái chóc lên khuôn mặt trắng nõn của bé con: “Thư Thư nhà chúng gì với nào? Có bé con cũng nhớ đúng nào? Thế giờ sẽ bế con rời khỏi chỗ nhé.”
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-539.html.]
Từ khi Bạch Du bước , cái đuôi của Bánh Khoai Tây vẫy tung lên tưởng như sắp thành cánh quạt tới nơi, đôi mắt nó ánh lên vẻ vô cùng trông đợi cô như : “Cô chủ, mau khen em , mau thưởng thịt cho em ăn mà.”
Kem thì kiêu kỳ hơn nhiều. Nó ở bàn l.i.ế.m vuốt mèo đầy ưu nhã như thèm để ý xem cô chủ khen , nhưng mà nó liếc mắt lén Bạch Du, dáng vẻ là đối lập.
Nhìn hai thú cưng tận trung với cương vị của như thế, Bạch Du khích lệ: “Chúng mày , tí nữa tao sẽ cho chúng mày ăn .”
đúng lúc cô ôm lấy Tiểu Thư Thư rời thì phòng bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng động thật lớn, khóa cửa Lâu Mạn Lệ lay động quá nhiều tới mức mở .
Bạch Du ngờ sức của Lâu Mạn Lệ lớn tới mức như thế nên nhanh chân chạy ngoài nhưng vẫn chậm một bước.
Ánh sáng che khuất, Lâu Mạn Lệ giơ d.a.o mặt, dáng vẻ còn điên cuồng hơn : “Đến lúc đền mạng , con khốn!”
Sắc mặt Bạch Du đổi, che lấy con gái lùi về , cùng lúc đó lệnh: “Bánh Khoai Tây, lên!”
Bánh Khoai Tây đợi lệnh từ lâu, chỉ cần thấy mệnh lệnh là nhảy cẫng lên, nhào tới cắn lên tay cầm d.a.o của Lâu Mạn Lệ, khí lực lớn tới mức cắn chảy m.á.u tay của Lâu Mạn Lệ.
Lâu Mạn Lệ kêu đau, điên cuồng vùng vẫy cái tay cắn, còn đạp bụng của Bánh Khoai Tây bằng chân: “A a a… Súc sinh, mau nhả cho tao!”
Mỗi một đạp là dùng sức tận cùng, chỉ hận thể đạp nát luôn lục phủ ngũ tạng của Bánh Khoai Tây nhưng mà Bánh Khoai Tây thì cắn chặt buông tay,
“Meo!” Kem cũng nhảy cẫng lên khỏi cái tủ, “xoẹt xoẹt” hai cái lên Lâu Mạn Lệ.
“Á ui…”
Mặt Lâu Mạn Lệ đau rát, cuối cùng chịu nổi đau đớn mà buông dao, d.a.o rơi “lạch cạch” xuống đất.
Bạch Du đang tính tới đá con d.a.o xa thì thấy bóng xuất hiện ở cửa, cô thấy mũi chua xót, cảm giác xúc động .
Lúc Lâu Mạn Lệ mới thấy rõ bước là ai, sắc mặt đổi như bóp chặt cổ họng : “Anh đừng tới đây…”