Giang Lâm gương mặt đỏ bừng của cô : “Cảm ơn cô nhé.”
Ánh mặt trời buổi sớm chiếu lên , ánh sáng lóe đôi mắt, như một bức tranh sơn dầu.
Không hiểu Bạch Du dám mắt : “Anh Giang Lâm đừng khách sáo thế, giúp nhiều như thế , chỉ chút thức ăn thôi mà.”
Giang Lâm: “Lát nữa là luôn. Nếu Giang Khải mạo phạm cô thì cô thể thẳng với ông nội, cũng thể với , sẽ dạy dỗ .”
Tuy bản Bạch Du nghĩ chẳng mấy chốc mà cô với Giang Khải sẽ đường ai nấy nhưng vẫn vô cùng cảm kích ý của : “Cảm ơn Giang Lâm nhé.”
Thấy trong đại viện bắt đầu nhòm ngó, Giang Lâm cô một cái : “Ừm, đây.”
Bạch Du gật đầu, chờ cho bóng dáng của biến mất chỗ ngoặt thì mới trong nhà quần áo chuẩn học.
TBC
Trong phòng khách, bà Bạch cùng với Bạch Phi Bằng con, con .
Nhà họ Bạch và nhà họ Giang là quen cũ với , Giang Lâm giúp Bạch Du là chuyện bình thường, Bạch Du nấu ăn đáp lễ cho cũng là chuyện bình thường nhưng hiểu ai cũng cảm thấy khí giữa hai họ kỳ lạ ở đó.
Càng lạ hơn là hai họ vô cùng xứng đôi.
Bạch Phi Bằng húp bát cháo nhạt nhẽo, với giọng chua lè: “Con thấy Du Du nấu thức ăn cho Giang Khải nhiều nhưng đầu tiên thấy con bé nấu ăn cho Giang Lâm.”
Bà Bạch chuyện Bạch Du yêu Giang Khải nữa, nghĩ tới chuyện hai như kim đồng ngọc nữ thì khỏi cảm thán: “Trước thấy gì chứ giờ càng thì thấy đúng là tiểu Du với thằng bé A Lâm đúng là xứng đôi thật đấy.”
Bạch Phi Bằng: “?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-57.html.]
Lời mang theo chút tiếc nuối, trong tiếc nuối mang theo vẻ kiêu ngạo là như thế nào?
Bạch Du với Giang Khải mới là một đôi, như thế chẳng là cầm gậy đánh uyên ương ?
**
Giữa trưa, Giang Lâm xe lửa tới thành phố Quảng.
Đi cùng cô còn nam sĩ quan Cát Đại Xuyên.
Hiện tại Cát Đại Xuyên là cán bộ huấn luyện quan quân. Tuy chẳng quan hệ gì với thủy tổ Grandet bủn xỉn nhưng tính bủn xỉn thì vô cùng lớn.
Vốn dĩ cũng một đối tượng sắp kết hôn, đó là một cô gái , đáng yêu chịu thương chịu khó, chịu vất vả. Cho dù cô gái đó điều tới đảo Quỳnh Châu cũng hề chê bai, nhưng hai ngày ngày xuất phát xảy chuyện ngoài ý nên hai họ chia tay.
Chuyện bắt đầu từ món đậu Edamame.
Bộ đội thiếu đậu tương, năm nay mùa nên thành đậu tương thêm món cho ăn cơm. Cát Đại Xuyên ăn mà đóng gói phần của , chờ tới khi gặp đối tượng của thì mới lôi ăn chung với cô , như thế thể tiết kiệm tiền một phần cơm.
Kết quả cùng ngày đó, hai họ đưa trong bệnh viện. Bác sĩ hỏi mãi mới đậu tương nấu hai ngày.
Trời hè nên đồ ăn dễ biến chất, huống hồ còn để hai ngày!
Đối tượng của tức tới mức run , ngày xuất viện ngay lập tức đề nghị chia tay. Cát Đại Xuyên nhanh nhảu xin , đau khổ cầu xin đối tượng cho một cơ hội nữa.
Nói thật, gia cảnh của Cát Đại Xuyên tồi, vóc cao to, tiền đồ cũng coi như là xán lạn, trừ cái tật bủn xỉn thì cũng gì , vì một phần đậu tương biến chất mà đề nghị chia tay vẻ như là quá.
Chỉ là yêu của : “Đại Xuyên, em thật sự thể nào ở bên cạnh . Em thấy thì sẽ nhớ tới bộ dạng đánh rắm tận mười tám đấy.”