Nửa năm , đàn ông lén lút ở bên Ngũ Hiểu Đường cho là xuất hiện nhưng xuất hiện ở cục cảnh sát do bắt vì phạm tội, thợ cả Ngũ chi ít tiền, cuối cùng mới gặp đàn ông đó nhưng nhận một tin khiến hai vợ chồng đau tới sống - Ngũ Hiểu Đường chết.
Người đàn ông đó khi Ngũ Hiểu Đường bỏ trốn cùng , cô vô tình rơi xuống sông nước cuốn trôi, tìm kiếm gần nửa tháng ở gần đó nhưng vớt xác nên cho rằng xác cô lẽ cá trong sông ăn mất.
Thím Triệu đả kích đến mức ngã bệnh, nhiều bệnh viện phát giấy báo nguy kịch, thợ cả Ngũ thì tóc bạc trắng trong một đêm, mặc dù thím Triệu cứu sống nhưng sức khỏe hủy hoại, thể việc, càng thể tức giận.
TBC
điều đáng thương hơn là những lời đàn ông đó trong cục cảnh sát ai truyền ngoài, những tên lính đỏ cho rằng Ngũ Hiểu Đường thể bỏ trốn thì chắc chắn là do cha là thợ cả Ngũ giáo dục , một như tư cách gì để giáo viên, thế là công việc của thợ cả Ngũ tước mất, thậm chí còn bắt diễu phố, may mắn là một bạn bè của ông tay, âm thầm cứu hai vợ chồng nên hai vợ chồng họ mới thoát khỏi kiếp nạn.
Những năm gần đây, tình hình còn căng thẳng như nữa, thư ký Chương của tòa soạn mới đưa thợ cả Ngũ đến tòa soạn một việc, nhưng ông là nhân viên chính thức nên chỉ nhận một chút tiền lương ít ỏi, chỉ là tiền lương đều dùng để chữa bệnh cho thím Triệu, cuộc sống của hai vợ chồng nghèo túng.
Lý do Bạch Du vẫn đến nhà thợ cả Ngũ là vì sợ liên lụy như những khác, mà là sợ ý đồ thấy, từ đó phiền sự thanh tịnh của thím Triệu nhưng bây giờ tình hình nới lỏng hơn nhiều, thêm đó cô rời khỏi tòa soạn, giờ gặp đường vài câu thì chắc chắn vấn đề gì.
Triệu Kí Thu đương nhiên hiểu ý của Bạch Du, bà : "Cháu thể thích những thứ thím , thím vui , còn nữa, đây thực sự cảm ơn cháu chăm sóc ông Ngũ nhà thím như , cháu từ bệnh viện ?"
Bạch Du gật đầu: "Đêm qua cháu gái của cháu đột nhiên sốt cao, chồng cháu nhiệm vụ , nhờ chị Lôi đưa đứa trẻ đến bệnh viện cùng cháu, sáng nay hạ sốt, cháu đang định đưa cô bé về nhà."
Lúc nãy khi Bạch Du đang chuyện với , Niệm Niệm vẫn ngoan ngoãn vai cô, lớn gọi tên , cô bé mới ngẩng đầu lên, giọng ngọng nghịu: "Chào ông bà nội, cháu là cháu gái của cô cháu, cháu tên là Niệm Niệm."
Thật là một đứa bé lanh lợi.
Triệu Kí Thu thấy giọng mềm mại , trong lòng mềm nhũn, bà ngẩng đầu lên, khoảnh khắc , mắt bà đỏ hoe.
Thợ cả Ngũ nhận sự khác thường của vợ, theo ánh mắt của bà sang, ông cũng ngây .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-574.html.]
Cô bé đôi mắt to tròn, khi thì long lanh như mắt cún con, mặc một chiếc áo bông màu đỏ khiến ông đột nhiên nhớ đến dáng vẻ của con gái hồi nhỏ, cũng chẳng trách vợ đỏ mắt.
Mũi ông cay, để cô bé sợ nên ông cố nặn một nụ hiền hòa: "Ồ, thật là một đứa trẻ ngoan, gió ngoài trời lớn, hai mau về , khi nào rảnh chúng sẽ đến nhà thăm hai ."
Bạch Du cũng lo Niệm Niệm gió thổi nữa sẽ sốt, thế là cô tạm biệt thợ cả Ngũ và thím Triệu đó cõng Niệm Niệm về nhà.
Bận rộn cả một đêm, cô cũng mệt ít, khi sắp xếp thỏa cho Niệm Niệm, cô lập tức về phòng ngủ bù.
Giấc ngủ cô ngủ đến tận giữa trưa mới dậy, đầu thấy cô nhóc ngoan ngoãn trong nôi bên cạnh, đang chơi chân của , nếu chân cô bé đang tất, Bạch Du còn nghi ngờ lúc cô bé nhét chân miệng .
Cô nhóc thấy thức dậy thì mắt sáng lên: "Mẹ!"
Giọng ngọng nghịu, rõ ràng từng chữ khiến trái tim Bạch Du như tan chảy.
Cô dậy bế cô nhóc khỏi nôi, hôn một cái thật mạnh lên mặt cô bé: "Bảo bối ngoan quá, chị Niệm Niệm của con ?"
Cô bé chỉ ngoài cửa: "Phía , phía ."
Bạch Du hôn vô bé một cái: “Vậy chúng xuống xem ?”
Cô nhóc gật đầu thật mạnh: "Vâng, xem xem."
Hai con xuống cầu thang đến tầng một, Niệm Niệm vẫn đang ngủ, khuôn mặt đỏ bừng, Bạch Du vội đưa tay sờ trán cô bé, may mà chỉ là mặt đỏ, nhiệt độ trán tăng, cô khỏi thở phào nhẹ nhõm.