Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 621
Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:31:05
Lượt xem: 254
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe Bạch Du , mặc dù thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu chút ngạc nhiên, nhưng nếu bình tĩnh suy nghĩ thì việc kỳ thi tuyển sinh đại học khôi phục, những tịch thu nhà còn giải án sai, việc đó thể chứ?
Hơn nữa, cả hai vợ chồng đều là từng gặp gió to sóng lớn cho nên khâm phục hoài bão của Bạch Du: “Phụ nữ thua đấng mày râu, đồng chí Bạch thái độ dám nghĩ dám như thế thật đáng khâm phục”.
Bạch Du khen tới đỏ mặt: "Hai đừng khen cháu, chỉ là cháu nghĩ nếu chuyện như , lẽ sẽ cần hai ..."
Không ngờ lời còn dứt, tiếng của Niệm Niệm vang lên từ đầu bên .
"Huhu, thả cháu ... Cô ơi, mau cứu cháu với..."
Bạch Du hoảng hốt, thì thấy Hiểu Đường còn đang xổm ở một bên đàn kiến, từ lúc nào chạy tới cửa chính.
Lúc cô đang ôm Niệm Niệm, trông kích động, khiến Niệm Niệm sợ đến mức run dữ dội.
"Niên Niệm ngoan, cháu đừng giãy giụa nữa, cô lập tức tới cứu cháu."
Bạch Du lo lắng áy náy, thấy tình trạng của Ngũ Hiểu Đường khá , mà Niệm Niệm và bé con đều đến tầng hai ngủ nên cô mới mất cảnh giác.
Không ngờ chỉ một sai sót nhỏ mà xảy chuyện như thế !
Nếu Niệm Niệm xảy chuyện gì, cô giải thích thế nào với bà đây, giải thích với hai đang vẫn rõ tung tích chứ?
"Đường Nhi, Đường Nhi ơi! Con thả con bé xuống mau!"
"Đường Nhi, là đây, đang ở đây, con thể qua chỗ ?"
Hai vợ chồng thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu thấy thế cũng vô cùng lo lắng, vội vàng dậy chạy về phía Ngũ Hiểu Đường.
Con gái mất kiểm soát cảm xúc trong một thời gian dài. Mặc dù hầu hết thời gian nhận họ, nhưng cô ngoan ngoãn im. Bác sĩ thể đưa cô dạo một chút, sẽ lợi cho sức khỏe thể chất và tinh thần của cô nên họ mới dám đưa cô dạo.
Chỉ ngờ rằng mới ngoài thì chuyện xảy .
Họ thích đứa nhỏ Niệm Niệm . Nếu lúc Niệm Niệm phần giống con gái họ, họ lo lắng đến nhà họ Giang để thăm nom thì tìm thấy mặt dây chuyền ngọc của con gái, càng thể tìm con gái về.
Vì trong lòng họ, Niệm Niệm chỉ là đứa trẻ họ yêu mến, mà còn là ân nhân nhỏ của họ và con gái.
Bây giờ họ thấy con gái ôm Niệm Niệm, còn cô bé sợ phát , bọn họ thực sự cảm thấy vô cùng.
họ dám lớn tiếng mắng mỏ vì sợ kích động tới con gái, con gái sẽ càng tổn thương Niệm Niệm hơn, đành chạy tới nhẹ nhàng dỗ dành cô .
khoảnh khắc tiếp theo, hành động của Ngũ Hiểu Đường khiến tất cả những mặt đều ngơ …
Chỉ thấy cô nhẹ nhàng ôm Niệm Niệm lòng, động tác chút vụng về nhưng nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé: “Bé cưng đừng sợ, ở đây… Mẹ sẽ bảo vệ con, bé ơi đừng sợ…”
Nhìn thấy cảnh , Bạch Du dần dần dừng bước.
Từ lời thú nhận của Hà Đào, họ mới đứa con đầu lòng của Ngũ Hiểu Đường là một bé gái. Mặc dù lúc đó Ngũ Hiểu Đường hận Hà Đào nhưng cô đối xử với con gái . Dù đây là đầu tiên cô , dù giam tầng hầm, cô vẫn dành những điều nhất cho con gái .
tên súc sinh Hà Đào g.i.ế.c c.h.ế.t đứa nhỏ đáng thương đó mặt cô , từ đó tinh thần của Ngũ Hiểu Đường trở nên bất thường.
Bạch Du Ngũ Hiểu Đường đang nghĩ đến con gái là điên nữa, tóm cô dám liều.
Niệm Niệm ngoan, sự an ủi của cô còn giãy giụa lóc, để tránh kích động tinh thần của Ngũ Hiểu Đường.
Khi hai vợ chồng thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu thấy bộ dạng con gái, nỗi đau trào dâng như thủy triều, gần như đè bẹp họ.
Đường Nhi tội nghiệp của họ, nếu tên súc sinh , chừng bây giờ con gái họ thể một cô con gái dễ thương như Niệm Niệm , sống một cuộc sống hạnh phúc như bình thường, tất cả là tại tên súc sinh đáng băm thành trăm mảnh .
TBC
Thợ cả Ngũ lau nước mắt, từ từ đến gần con gái: "Đường Nhi, cha là cha con đây, con thể đưa đứa bé cho cha ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-621.html.]
Khi Ngũ Hiểu Đường thấy thợ cả Ngũ thì dường như nhận ông , những đưa Niệm Niệm cho ông mà còn ôm chặt hơn.
Bạch Du thấy thợ cả Ngũ vẫn tiến lên thì vội vàng ngăn : "Thợ cả Ngũ, nhất chú đừng tiến đến nữa."
Thợ cả Ngũ thấy con gái nhận , hơn nữa còn sợ , nỗi bi thương trong mắt như tràn ngoài.
Triệu Kí Thu cũng dám tiến lên: "Đường Nhi, con xem bé cưng đang khó chịu , con đưa bé cưng cho , đưa bé cưng khám bệnh nhé?"
Ngũ Hiểu Đường , cúi đầu Niệm Niệm đang ôm trong lòng, là vì cô còn nhớ vì đang lo cho "con gái" của .
Cô do dự một lát mới giao Niệm Niệm cho bà , giọng đáng thương bất lực: “Cầu xin , hãy cứu con gái con.”
Giờ phút , trong sân đều cảm thấy thương xót. Lúc đó, chắc hẳn Ngũ Hiểu Đường cũng hét lên như thế: "Cứu con gái với, xin hãy cứu con gái ."
Chỉ là cô chờ ai đến cứu, mà đó cứ chờ một thì tra tấn thêm một .
Triệu Kí Thu nén nước mắt ôm Niệm Niệm, đó giao cho Bạch Du tới ôm lấy Ngũ Hiểu Đường, cuối cùng cũng kìm mà rơi nước mắt.
Bạch Du cũng cảm thấy mũi xót vô cùng.
Thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu lo xảy chuyện ngoài ý nên nhanh đưa con gái rời . Họ lấy viên ngọc về mà đặt nó bàn trong đình.
Niệm Niệm rõ ràng là đang sợ hãi, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
Bạch Du rửa mặt cho cô bé mang cho món ăn vặt cô bé thích nhất đến, cô an ủi cô bé: "Niệm Niệm, vẫn sợ , cô đó cháu thương , cô đang bệnh, cho nên mới nhận nhầm cháu là con cô ."
Niệm Niệm ngậm kẹo trong miệng, má phồng lên, thì ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy con gái của cô ạ?”
Bạch Du xoa đầu cô bé: "Con gái của cô bệnh nên còn đời nữa. Bởi vì quá nhớ thương con gái nên cô mới bệnh, cháu và con gái cô trông khá giống , cô thấy cháu liền nghĩ là con gái , nhưng cô ác ý, đánh cháu, cháu thể tha thứ cho cô ?"
Niệm Niệm nhớ , lúc nãy cô mặc dù luôn ôm chặt buông, nhưng đúng là hề thương: "Vâng, cô đáng thương quá ạ, Niệm Niệm trách cô ."
Cô gặp con gái nên chắc chắn sẽ đau lòng và khổ sở, như thể gặp cha , cô bé gặp cha, nhưng cô bé thể , bởi vì cô bé sợ bà và cô thì sẽ buồn.
Vì thế cô bé chỉ dám thầm nhớ cha khi ở một .
Nghe , Bạch Du khỏi khen ngợi: "Niệm Niệm quả là một cô bé bụng và chu đáo, cô tự hào về sự dũng cảm của cháu."
Khuôn mặt nhỏ bé của Niệm Niệm đỏ bừng, nghịch vỏ kẹo trong tay.
Giấy gói kẹo xinh phản chiếu nhiều màu sắc sặc sỡ khác ánh nắng, giống như ánh sáng trong mắt cô bé lúc .
Cô nhóc chị doạ sợ tới nên giờ đang ôm lấy Niệm Niệm.
Cô nhóc vỗ nhẹ lưng Niệm Niệm như đang dỗ con nít, còn dáng: “Chị ơi đừng sợ đừng sợ, em hát cho chị nha.”
Niệm Niệm: “Cảm ơn em, nhưng giờ chị sợ nữa .”
Cô nhóc: “Không , chị là chị sợ.”
Niệm Niệm: "... "
Niệm Niệm: “ em , chị thật sự sợ nữa.”
Sau khi cô , cô bé hiểu cô thương, hơn nữa cô còn mất con gái, bản đang bệnh đáng thương nên cô bé còn sợ nữa.
Cô nhóc im lặng một hồi, vẫn kiên trì : "Chị, chị sợ!"
Nếu chị gái sợ thì cô bé thể hát để dỗ chị .
Niệm Niệm thấy em gái đang vô cùng lo lắng thì vội vàng : "Em đừng căng thẳng, chị vẫn sợ."