Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 651

Cập nhật lúc: 2025-03-30 01:27:22
Lượt xem: 227

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc Cảnh Anh mới mở cửa mời hai trong.

Tuy đây là phòng bệnh VIP của thời đại nhưng bên trong trang trí đơn giản, một cái giường bệnh, một cái tủ đầu giường, chẳng qua là điều khác với phòng bệnh bình thường là phòng bệnh thêm một cái ghế sô pha và một cái bàn nhỏ.

Bây giờ bàn bày trái cây và các loại đồ bổ, rõ ràng là tới thăm Cảnh Anh.

Cảnh Anh đóng cửa , khi bước thì cô rót cho các cô mỗi một ly nước , cô : “Trái cây và đồ bổ nhiều như , chốc nữa mang một ít về .”

Cô Vương tiếp: “Nếu sớm như thì mang những món theo .”

Cảnh Anh gật đầu: “Lần đừng mang theo.”

Cô Vương nhíu mày : “Còn nữa ? Mình với bao nhiêu , bảo ăn uống đúng giờ nhưng chịu lời, còn trẻ mà chảy m.á.u dày, xem già sẽ !”

Bạch Du nhớ tới chuyện Cảnh Anh mắc bệnh ung thư bao tử mất ở đời , cô khỏi : “Cô Vương đúng ạ, vả Chủ tịch cũng từng rằng sức khỏe là tiền vốn để cách mạng, nếu tiền bối Cảnh thực hiện giấc mơ của và góp phần phát triển giúp quốc gia của chúng phát sáng và tỏa nhiệt thì điều đầu tiên là chăm sóc sức khỏe, ăn cơm đúng giờ, ngủ sớm dậy sớm và vận động nhiều hơn bình thường.”

“Haha…”

Cảnh Anh những lời cô thì nhịn phá lên: “Nhược Di , sinh viên của thật sự là thú vị. Tuổi còn nhỏ mà chuyện lý lẽ, còn dáng vẻ lải nhải ngừng khỏi nhớ tới bà nội của .”

Bạch Du: “...”

Nữ Thần lầm tưởng là lải, cô cảm giác nước mặt.

Đời Cảnh Anh mất khi sáu mươi tuổi, cho tới giây phút cuối cùng cô vẫn cố gắng việc, điều tiếc nuối nhất của cô là thời gian của quá ít, cô vẫn nhiều chuyện hơn cho quốc gia và nhân dân.

Bởi vì đời cơ duyên quen đối phương, dù lầm tưởng là lải nhải thì cô vẫn .

Cô Vương nhịn mà nở nụ : “Cậu đừng bắt nạt em nữa, chúng như là vì cho mà thôi. Nếu yêu sức khỏe của thì nhập viện .”

Có lẽ là do Cảnh Anh bên cạnh nhắc nhiều nên thích những lời như , cô sang chuyện khác: “Lần đưa sinh viên của tới chỗ để đào tạo em ?”

Cô Vương: “ nhưng lọt mắt xanh của , còn do quyết định.”

Cô Vương chọn Cành Phỉ phụ tá cho là vì thiên phú và kinh nghiệm tích lũy của Cảnh Phỉ vô cùng xuất chúng, cô là một mầm non thông dịch viên nhưng nghĩa là Bạch Du ưu tú.

Trái , cô cảm Bạch Du thích hợp Bộ Ngoại giao, mặc dù bây giờ vẫn còn quá sớm để những lời nhưng cô thích cô sinh viên Bạch Du , thế nên cô bằng lòng thúc đẩy từ phía .

Đương nhiên là chuyện thể lọt mắt xanh của Cảnh Anh , lựa chọn thì xem bản lãnh của cô.

cũng là bạn nhiều năm, Cảnh Anh từ chối ý kiến của bạn ngay lập tức. Cô về phía Bạch Du hỏi thẳng vấn đề: “Sau em định Bộ Ngoại giao ư?”

Mặc dù chính thức Bộ Ngoại giao thì chờ tới lúc nghiệp, vả khi còn một cuộc xét duyệt vô cùng nghiêm khắc, ai cũng thể .

nếu mầm non vô cùng thì bọn họ thể tiến hàng đào tạo từ .

Có thể khiến đích bạn của cô đưa tới, cô tin nhân phẩm và năng lực của Bạch Du vấn đề nhưng để đào tạo một tử và tài từ thì sẽ tốn nhiều thời gian và tâm sức.

Trước đây cô định nhận bất cứ ai tử là phụ tá, thậm chí cô còn thẳng thừng từ chối cô em gái họ Cảnh Phỉ của nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-651.html.]

, công việc Cảnh Phỉ nhất là thông dịch viên mà là giống như cô , khi nghiệp thì sẽ Bộ Ngoại giao nhưng cô cảm thấy tính cách của Cảnh Phỉ hợp.

Mặc dù đầu óc của Cảnh Phỉ coi là nhưng tính cách quá ích kỷ, còn hiếu chiến hiếu thắng, thứ nào cũng giành, thứ nào cũng cướp, vả lòng đủ rộng lớn, tính cách thế hợp nhân viên Ngoại giao.

Tuy cha của Cảnh Phỉ yêu thương Cảnh Phỉ nhưng chú ý tới việc dạy dỗ cô ngay từ nhỏ, cơ mà đôi khi bản tánh là thứ cứ dạy dỗ là thể đổi , càng lớn tính cách của Cảnh Phỉ càng , ngay cả Cảnh Anh cũng lúc chịu tính cách của cô .

Ngay khi Cảnh Anh và cô Vương cho rằng Bạch Du sẽ gật đầu thì thấy cô lắc đầu và : “Bộ Ngoại giao nhưng chí nguyện của em ở đó.”

Cô Vương: ?”

Cảnh Anh: “?”

Cảnh Anh: “Vậy chí nguyện của em ở ?”

Bạch Du đối diện với ánh mắt sắc bén của cô bằng giọng điệu đanh thép: “Em truyền bá văn hóa truyền thống của Trung Quốc tới khắp Thế Giới, em còn sáng lập một “Nhãn hiệu Ngọc trai”, đưa nhãn hiệu thị trường ngọc trai quốc tế. Em càng để cho bộ Thế Giới , ngọc trai nhất ở nước Mỹ, cũng ở nước Nhật Bản mà là ở Trung Quốc của chúng !”

Vừa dứt câu, trong phòng bệnh im ắng vài giây.

Đây là đầu tiên Cảnh Anh nghiêm túc về phía cô: “Lòng tham của em nhỏ.”

Bạch Du gật đầu: “ nhỏ.”

thể thành công nhưng ông trời cho cô cơ hội từ đầu, chuyện theo ý của .

Vả theo quan điểm của cô thì quá trình quan trọng hơn kết quả.

Cảnh Anh tiếng đầu tiên: “Nhược Di, sinh viên của đúng là một mầm non , tiếc rằng chí nguyện của em ở Bộ Ngoại giao, xem như cất công vô ích .”

Cô Vương lấy tinh thần: “Trò Bạch Du, mục tiêu của em nhưng cô cảm thấy bây giờ em còn trẻ, em thể suy nghĩ hoặc bàn bạc với nhà khi quyết định.”

Có thể truyền bá văn hóa truyền thống của Trung Quốc Thế Giới ? Đương nhiên là nhưng điều kiện trong và ngoài nước vẫn còn khó khăn.

Hơn nữa cô còn thành lập một nhãn hiệu Ngọc trai, đồng nghĩa với việc mở nhà máy, còn các kỹ thuật nuôi trồng Ngọc trai nữa, đây là điều mà bình thường thể quyết định mà là do chính phủ quyết định.

TBC

lòng tham nhưng cô còn trẻ, rằng nhiều chuyện là cô cứ thể .

Bạch Du: “Em cô Vương là vì cho em nhưng em rõ và cũng cô Vương đang lo lắng điều gì, chẳng qua là kỳ thi Đại Học còn thể khôi phục , ai dám đất nước sẽ bãi bỏ chính sách, khuyến khích phát triển kinh tế? Em tin rằng đất nước của chúng sẽ càng ngày càng phát triển, càng ngày càng lớn mạnh!”

dứt câu, trong phòng bệnh im lặng tới mức thấy tiếng kim rơi nữa.

Một giây , Cảnh Anh vỗ tay: “Chẳng trách Nhược Di đích đề cử em cho chị, em thật sự là một mầm non Ngoại giao . Tiếc là chí nguyện của em ở đây.”

Bạch Du: “Không tiếc ạ, cho dù em ở lĩnh vực nào thì chỉ cần em giúp ích cho đất nước, giúp ích cho nhân dân là lắm .”

Cảnh Anh mỉm : “Với tuổi của em mà thể những lời , tính giác ngộ vô cùng cao. Bây giờ là chị cảm thấy tiếc, tiếc là ném mất một tử giỏi.”

Bạch Du khen tới mức cảm thấy ngại ngùng.

Mặc dù trong lòng Cảnh Anh cảm thấy tiếc nhưng ý định ép buộc cô, bây giờ cô chỉ mới năm nhất mà thôi, chừng cô sẽ đổi ý.

Vẫn còn nhiều thời gian, tạm thời sốt ruột.

Loading...