Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 653
Cập nhật lúc: 2025-03-30 01:27:26
Lượt xem: 227
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cảnh Anh: “Sao để cho miếng nào thế?”
Thầy Vương: “Mình lo uống của , nên uống hết luôn .” Chắc chắn vì sữa ngon đến mức dừng , tuyệt đối .
Nhìn hai trêu chọc , Bạch Du khỏi nghĩ tới cô và Lâm Hướng Tuyết.
Không bây giờ Lâm Hướng Tuyết thế nào, tính thời gian thì, chắc giờ cô là nhận thư cô gửi cùng thuốc bổ.
Cảnh Anh Bạch Du: "Cảm ơn bạn học Bạch Du, cuối cùng chị cũng ăn một bữa ngon. Hiện tại trong tay chị thứ gì cả, , chị sẽ tặng đồ cho em nhé."
TBC
Bạch Du hồn, nhanh chóng xua tay: "Không , chẳng qua chỉ một ít đồ ăn thôi, thậm chỉ nguyên liệu cũng cần trả , thể lấy đồ gì từ đàn chị Cảnh chứ ạ?"
Cảnh Anh: "Em cần khách sáo với chị, chị sẽ cho là sẽ cho em, lấy em thể dùng để chọc Cảnh Phỉ, nó chắc chắn sẽ tức lắm."
Bạch Du: "..."
Không ngờ Cảnh Anh là kiểu nữ thần như thế, nhưng cô thích.
Bạch Du khỏi bật , trong lòng thầm thắp một ngọn nến cho Cảnh Phỉ.
Vì Cảnh Anh còn nghỉ ngơi nên cô Vương sư mau chóng kéo Bạch Du .
Cô Vương vẫn uống vị sữa , nên hỏi Bạch Du cách pha, định về nhà cho gia đình.
Bạch Du cũng giấu, cách đó trở về nhà.
Chủ nhật nên Bạch Du ngủ nướng, nhưng do đồng hồ sinh học nên cô vẫn dậy sớm.
Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu lên ban công, làn gió nhẹ thổi khe khẽ, mang theo mùi đất và cỏ khiến lòng cảm thấy thư thái và vui vẻ hơn.
Ở sân thượng phơi nắng một lúc, Bạch Du quần áo xuống bữa sáng.
Táo tàu khi sạch, cho nồi luộc đến khi chín 70% thì gọt vỏ, bỏ lõi, đó đem thịt táo xay nhuyễn trộn với bột mì bánh táo tàu.
Sau đó thái cà rốt và nấm mèo ngâm thành hạt lựu, trộn với thịt băm nhân, đó ba cái bánh bao tươi.
Sau khi chuyện xong xuôi, bé con và Niệm Niệm cũng dậy.
Niệm Niệm thực sự là một đứa trẻ ngoan và hiểu chuyện, khi thức dậy, cô bé giúp em gái mặc quần áo , khi mặc quần áo xong hai đứa nắm tay đánh răng rửa mặt. Bé con gì thì cô bé sẽ bên cạnh giúp đỡ.
Bé con nhỏ nhắn nên tay cũng nhỏ, do đó dù rửa mặt mấy nhưng thích khác . Niệm Niệm cũng giục cô bé, chỉ một bên kiên nhẫn chờ đợi, dáng một chị gái dễ thương.
Về việc cô đưa Niệm Niệm về nhà nuôi nấng, là xì xào bàn tán. Khi cô ở đảo Quỳnh Châu, nhiều " lòng" nhắc nhở cô, hai cô mất từ lâu, Niệm Niệm là bé gái, dù cực khổ nuôi lớn thì cũng về nhà , cô chuyện tốn công phí sức như gì.
Cô bao giờ cảm thấy Niệm Niệm là gánh nặng cả. Niệm Niệm bao giờ lóc gây rắc rối, chỉ thể chăm sóc bản mà còn thể giúp cô chăm sóc bé con. Dù bà nội tuổi cao, nhiều lúc khoẻ lắm, nhưng nhóc con hoạt bát, nếu Niệm Niệm cùng chơi cùng cô bé mỗi ngày, bạn với cô bé thì đúng là cô sẽ thực sự lo rằng bà nội thể chăm xuể.
Hơn nữa, bé gái thì ? Chẳng lẽ nuôi con trai mới ?
Bạch Du vẫn luôn khinh thường lời nhắc nhở “ lòng” đầy tính trọng nam khinh nữ .
Cô nuôi nấng Niệm Niệm là xuất phát từ tấm lòng. Cô mong đợi khi Niệm Niệm lớn lên sẽ báo đáp cô cái gì cả, chỉ cần cô bé sống là .
Hôm nay bà Bạch dậy muộn, thấy cô nhiều món như thì khỏi thắc mắc: “Sao con nhiều món như ?”
Bạch Du: “Con gặp Tạ Thừa, con hứa là sẽ gặp bé .”
Đã gần nửa tháng kể từ khi Tạ Thừa trở nhà họ Tập. Nghĩ đến bộ dạng của Ngô Hiếu Nghi ngày hôm đó, cô cảm thấy bất an, nghĩ hơn là nên gặp bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-653.html.]
Bé con chân ngắn liền giơ bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm lên: “Mẹ, con cũng !”
Mặc dù Niệm Niệm lên tiếng, nhưng đôi mắt ngập nước mong chờ Bạch Du, hiển nhiên cũng với cô.
Bạch Du sờ hai cái đầu nhỏ của đám trẻ, : "Đi, chúng cùng ."
"Tốt quá, cùng , cùng !"
Bé con vui vẻ vòng quanh bếp.
Sau khi ăn sáng xong, Bạch Du tìm một chiếc giỏ tre, đặt một bát bánh bao tươi trong đó, khi bánh táo tàu hấp chín thì cô cắt thành từng miếng, quét dầu đậu phộng lên, chiên phần còn lửa nhỏ, phần còn thì cắt thành những miếng nhỏ và chiên.
Sau đó gói bánh táo tàu giấy dầu cho giỏ tre.
Nhà họ Tập quá xa, nhưng cũng gần lắm, xe buýt mất nửa tiếng, bộ 40 phút là đến nhà họ Tập.
Nhà họ Tập trong khu quân sự, nhưng sân, mới là là nơi dành cho bình thường.
Người mở cửa là Tập.
Mẹ Tập thấy nhóm Bạch Du, đầu tiên là sửng sốt, đó nhiệt tình dẫn bọn họ nhà: “Mau, mau , nãy giờ Thừa Thừa cứ nhắc suốt, nhưng khổ nỗi dạo sức khoẻ của lắm, tiện đưa nó đến gặp .”
Mẹ Tập lấy mứt trái cây và hoa quả trong tủ để đãi .
Bạch Du lấy ba cái bánh bao tươi và bánh táo tàu mang tới: “ tự một ít bánh bao hấp và bánh táo tàu, đều là món Thừa Thừa thích ăn, đều đồ đắt tiền gì , cô đừng chê ạ.”
Mẹ Tập thể hài lòng: “ và Thừa Thừa đều nấu ăn. Đứa nhỏ cứ nhớ những món cô nấu. Nó còn cô nấu ăn ngon, còm ngon hơn cả mấy đầu bếp giỏi ở khách sạn quốc doanh nữa. Hôm nay hưởng ké từ Thừa Thừa ."
Vừa bà cầm một miếng bánh táo tàu bỏ miệng, đó khỏi gật đầu: “Khó trách Thừa Thừa cứ cô nấu ăn ngon, đây là đầu tiên ăn bánh táo tàu mềm như . Quả thực là khác gì bánh bán bên ngoài.”
Nói xong, bà mời Niệm Niệm và bé con ăn kẹo, nhét kẹo và mứt tay các cô bé.
Bé con và Niệm Niệm dám nhận, thấy Bạch Du gật đầu mới dám nhận đồ, còn đồng thanh với giọng ngọng nghịu của trẻ con: "Cám ơn bà Tập ạ."
Mẹ Tập mỉm hiền hậu, tiếp tục khen ngợi Bạch Du: “Vẫn là cô cách dạy trẻ con. Hai đứa bé cô nuôi dạy thật , chỉ xinh mà còn lễ phép ngoan ngoãn.”
Bạch Du thấy Tạ Thừa lâu như nhưng vẫn , liền hỏi: "Thừa Thừa ạ, bé ở nhà ?"
Mẹ Tập: “Thừa Thừa đưa ngoài dạo . Mỗi buổi sáng khi ăn xong họ đều ngoài dạo xung quanh một lát. Tính thời gian thì chắc sẽ sớm về thôi…”
Lời còn dứt, Tạ Thừa từ bên ngoài lao , nhào lòng Bạch Du: "Cô Bạch! Bà Bạch! Niệm Niệm, Minh Thư, tới gặp cháu ạ!"
" , tụi cô tới thăm cháu , còn món bánh bao hấp và bánh táo tàu mà cháu thích ăn nữa."
Bạch Du ôm lấy hình nhỏ nhắn của bé, xem be.
Tạ Thừa đổi mới từ đầu đến chân, tóc cắt ngắn, để lộ khuôn mặt thanh tú. Cậu bé đang mặc một bộ đồ hải quân màu xanh nước biển, chân còn mang đôi giày cho trẻ em mới toanh.
Hơn nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé chút thịt, còn đỏ hây hây, xem bé đang sống khá ở nhà họ Tập.
Thấy bé như , lòng cũng Bạch Du nhẹ nhõm hẳn.
Khi Ngô Hiếu Nghi , lúc thấy Bạch Du thì mặt hiện lên chút hổ: "Đồng chí Bạch, bà Bạch, đến chơi ạ."
Bạch Du gật đầu với cô .
Tạ Thừa bước ngửi thấy mùi thơm, nhưng bé kìm ăn, tới ôm bà Bạch , đó rửa tay mới ăn cùng Niệm Niệm và bé con.
Ba đứa nhỏ lâu gặp nên trông cực kỳ vui, thậm chí Tạ Thừa còn đưa mấy đứa nhỏ phòng, lấy hết đồ chơi của chia cho hai đứa nhỏ.