Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 677
Cập nhật lúc: 2025-03-30 01:28:59
Lượt xem: 125
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cát Đại Xuyên mở từng bức thư , từng bức một, cuối cùng gấp ném chậu sắt.
Sau đó lấy một bức ảnh khác từ trong túi.
Bức ảnh như lấy xem xem nhiều , phần góc hoen ố nhưng vẫn bọc cẩn thận.
TBC
Trong ảnh, Lâm Hướng Tuyết đang ở trong đình, ánh mặt trời chiếu mặt cô , đằng cô là những bông tường vi đang nở khắp tường, nhưng bông hoa nào tươi sáng hơn nụ khuôn mặt cô cả.
Người giống như cầu vồng, khi gặp mới là rực rỡ đến nhường nào.
Cát Đại Xuyên chằm chằm bức ảnh một lúc lâu, lâu đến nỗi m.á.u chảy từ bụng nhuộm đỏ quần áo của .
"Gặp em là điều tuyệt vời nhất của cuộc đời . Tạm biệt."
Bên ngoài gió càng lúc càng mạnh, Cát Đại Xuyên dùng chút sức lực cuối cùng ném bức ảnh chậu sắt.
“Xoẹt” một tiếng, quẹt que diêm ném chậu lửa.
Ngọn lửa bùng cháy, Cát Đại Xuyên thẳng ngọn lửa, cho đến khi ngọn lửa đó thiêu tất cả những bức thư và ảnh thành tro bụi.
Làm xong, cầm máy bộ đàm liên lạc với tổ chức: "Cát Đại Xuyên ở đảo Khai Vân chuyện báo cáo..."
"Đồng chí Cát Đại Xuyên, xin hãy cố chịu đựng. Bây giờ gió quá mạnh, thuyền thể di chuyển . Chờ cơn bão dừng , chúng sẽ cử thuyền đánh cá đến đón bằng tốc độ nhanh nhất..."
"Cát Đại Xuyên! Cát Đại Xuyên, thấy ?"
"Cát Đại Xuyên, thấy thì trả lời ..."
“Rầm” một tiếng.
Cát Đại Xuyên ngã xuống vũng máu, ánh mắt thẳng về phía chậu sắt, đôi mắt dần mất tiêu cự...
***
Bắc Kinh, khu nhà tập thể.
"Đừng mà!"
Lâm Hướng Tuyết hét lên đột ngột tỉnh dậy, tóc và đồ ngủ đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Đừng gì? Sao thế? Có chuyện gì ?"
Tằng Cảnh Lâm đang ngủ bên cạnh cô lập tức tỉnh dậy khi thấy tiếng hét, nắm lấy tay Lâm Hướng Tuyết và lo lắng hỏi.
Lâm Hướng Tuyết đang lắc đầu thì bụng đột nhiên truyền đến cơn đau, bên cảm giác ươn ướt, cô ôm bụng thở hổn hển: “Có lẽ em sắp sinh …”
Tằng Cảnh Lâm sợ tới mức tái mặt, luống cuống hết cả lên: "Không một tháng nữa mới đến ngày dự sinh ? Sao đột nhiên sắp sinh?"
Lâm Hướng Tuyết chậm rãi dậy từ giường, chịu đựng cơn đau : "Giờ lúc để ý tới chuyện , mau thu dọn đồ đạc , đưa em đến bệnh viện."
"Được , sẽ thu dọn đồ đạc ngay! Em cứ yên đừng cử động, cứ để !"
Lúc Tằng Cảnh Lâm mới từ từ phản ứng , hoảng sợ chạy thu dọn đồ đạc.
Cũng may là họ sống trong khu tập thể, Tằng Cảnh Lâm nhờ hàng xóm giúp đỡ, họ cùng dùng xe đẩy đưa Lâm Hướng Tuyết đến bệnh viện.
"Hướng Tuyết, em đừng sợ, nhất định sẽ ."
“Bác gái Thường sinh non là chuyện bình thường, em bé sẽ , em cũng sẽ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-677.html.]
Tằng Cảnh Lâm như hù doạ, nắm lấy tay Lâm Hướng Tuyết và liên tục chuyện với cô , nhưng càng giống như đang tìm kiếm sự an ủi từ cô hơn.
Cơn đau dữ dội khiến Lâm Hướng Tuyết đau nên lời, còn sức để an ủi .
Sau khi đến bệnh viện, Lâm Hướng Tuyết nhanh chóng đẩy phòng sinh.
Trong phòng sinh ngừng vang lên tiếng hét xé lòng của Lâm Hướng Tuyết, Tằng Cảnh Lâm như con ruồi đầu, tới lui phòng sinh.
Năm tiếng , khi đằng đông xuất hiện vài tia nắng, cuối cùng trong phòng sinh cũng vang lên tiếng .
“Sinh , sinh , là một bé gái!”
Đêm đó, Bạch Du trải qua trong sự lo lắng và sợ hãi.
Gió vẫn thét gào từng đợt, Giang Lâm vẫn trở về.
Trận bão cho là mạnh nhất trong mười năm qua, Giang Lâm dẫn theo hơn một trăm quân nhân hải quân thành lập đội xung kích, suốt đêm dầm mưa triển khai cứu hộ, tuần tra địa điểm và gia cố.
Bên ngoài mưa gió dữ dội, ngay cả cây cối cũng bật gốc, cột điện cũng đổ ít, cô lo lắng cho sự an của Giang Lâm.
đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của một lính, cô thể trở thành gánh nặng cho .
Cuối cùng cũng đợi đến sáng, gió vẫn mạnh, kèm theo mưa lớn, mặc dù ban công tầng hai chất sẵn bao xi măng để chống thấm nước nhưng nước mưa vẫn thấm , hoa và rau trong sân đều đánh đổ tứ tung, một đống bừa bộn.
Bạch Du cũng tâm trạng nấu cơm, cô lấy những chiếc bánh nướng sẵn hâm nóng, đó nấu một bát canh cà chua trứng đơn giản coi như một bữa ăn.
Cô nhóc thấy những cây rau trồng còn kịp lớn mất hết, đau lòng đến mức nước mắt lưng tròng.
Niệm Niệm vì để em gái vui vẻ nên rằng đợi bão tan thì hai chị em sẽ cùng tổ chức một đám tang cho những cây rau, cô nhóc hiểu đám tang là gì nhưng khi chị gái giải thích, khuôn mặt nhỏ rạng rỡ.
Đến ngày thứ ba, gió dần dịu , mưa cũng nhỏ hơn, chỉ là vẫn tạnh.
Mưa trút xuống liên tục trong hai ngày hai đêm, nhiều nơi ngập, bộ hòn đảo mất điện mất nước, cây cối hai bên đường gió thổi bật gốc, mặt đất đầy những rác rưởi từ thổi đến, mặt đất gồ ghề, khắp nơi đều là cảnh tượng đổ nát.
Sau khi gió nhỏ , một trú ẩn trong tòa nhà giảng dạy và những trú bão ở nhà khác cũng vội vã trở về nhà, từ thỉnh thoảng vọng đến tiếng than.
Có vì nhà bão thổi sập, vì mất, mà lòng đau như cắt.
Đến trưa, chị Lôi tới nhà một chuyến: "Mọi là , chị việc , chuyện gì thì cứ gọi chị."
Chị Lôi xách theo một túi lớn khoai lang, khoai tây và các loại thực phẩm khô khác, thấy Bạch Du và đều bình an thì vội vã rời .
Bạch Du thấy bèn tò mò hỏi: "Chị Lôi, bây giờ chị định ?"
"Mưa bão dữ dội, thiệt hại ở khắp nơi chắc chắn nghiêm trọng, lúc những vất vả nhất, mệt mỏi nhất chính là những lính của chúng , hai mươi tư giờ ngừng tuần tra, tìm kiếm và cứu . Hàng năm thời điểm , chị và những vợ khác sẽ tự động thành lập một đội nấu ăn, nấu một món ăn nóng cho những lính của chúng , những việc khác bọn chị giúp nhưng việc mang đến một chút nước nóng và thức ăn nóng thì bọn chị vẫn thể ."
Chị Lôi là miền Bắc, vóc dáng khá cao lớn, chỉ chuyện một lúc, chị đổ một đầu mồ hôi, chỉ thấy chị xắn tay áo lên lau trán, tay áo lập tức bẩn một mảng lớn.
chị để ý, vẻ ngoài chú ý chuyện vặt vãnh của chị đáng yêu hào sảng.
Bạch Du chút suy nghĩ : "Chị Lôi, em với chị, em nấu ăn ngon."
"Tiểu Du , công việc nấu ăn hề dễ dàng, bọn chị nấu ăn nấu cho một hoặc hai ăn, mà là nấu cho hàng trăm, hàng nghìn , mấy cái nồi lớn liên tục xào nấu trong mười mấy tiếng đồng hồ, đừng là một cô gái nhỏ như em chịu , ngay cả đầu bếp chính của tiệm cơm cũng chịu nổi, em vẫn nên ở nhà chăm con ."
Đương nhiên chị Lôi Bạch Du nấu ăn ngon nhưng công việc nấu ăn thực sự vất vả, hàng năm thời điểm , chị đều mệt mỏi đến đau lưng mỏi gối, nghỉ ngơi mấy ngày mới thể hồi phục sức.
Chị thấy Bạch Du trắng trẻo mềm mại, một là nỡ để cô chịu khổ như , hai là cũng cô đổ mồ hôi đầy và mặt đầy dầu mỡ.
Bạch Du: "Chị Lôi, em sợ vất vả, đều đang đóng góp sức để chống bão, em cũng góp một phần sức lực, nếu đến lúc đó em thì em sẽ về, chị thấy thế nào?"