Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 681

Cập nhật lúc: 2025-03-30 01:29:07
Lượt xem: 192

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Văn phòng im lặng như tờ.

Một tiếng “ầm”.

Giang Lâm đ.ấ.m mạnh bàn việc mặt: "Năm ngày thể khơi, mấy ngày nay thì , chẳng lẽ cũng thể khơi ?"

Ủy viên chính trị Tôn cũng lớn giọng hơn: "Giang Lâm, bình tĩnh cho ! Cậu tưởng khơi ? Ngay khi nhận tin của Cát Đại Xuyên, tổ chức sắp xếp khơi nhưng gió quá lớn, mấy lật thuyền, mấy đồng chí suýt c.h.ế.t đuối ngoài biển, mấy ngày nay cũng đang cố gắng nhưng gió vẫn mạnh..."

Nói đến câu cuối cùng, ủy viên chính trị Tôn nghẹn ngào nên lời.

Không ai mong chuyện như xảy nhưng bão kéo dài năm ngày, căn bản thể khơi .

Giang Lâm vẫn tin: "Có lẽ Đại Xuyên vẫn còn sống, lẽ chỉ ngất , khi gặp , thể khẳng định hy sinh?"

TBC

Ủy viên chính trị Tôn siết tay: "Theo lời thì ruột đ.â.m thủng, đảo thứ gì để cầm máu..."

Hơn ai hết, ông mong Cát Đại Xuyên vẫn còn sống nhưng rõ ràng là điều đó thể.

Trên đảo bác sĩ, năm ngày trôi qua, hơn nữa bộ đàm vẫn bất kỳ hồi âm nào, trong tình huống , họ chỉ thể nghĩ đến trường hợp nhất.

Ủy viên chính trị Tôn: "Nếu thể , thể gọi khác..."

Lời còn dứt Giang Lâm cắt ngang: " ."

" sẽ đích đón Đại Xuyên về."

Giang Lâm bước khỏi văn phòng ủy viên chính trị Tôn, đang định về nhà quần áo, mang dáng vẻ tươm tất đón Cát Đại Xuyên, nhưng bước chân bất giác về hướng khác.

Tới khi phản ứng thì phát hiện đang bên ngoài ký túc xá nơi Cát Đại Xuyên từng sống.

Ký túc xá vẫn là ký túc xá cũ nhưng những bên trong đổi.

Giang Lâm ký túc xá hồi lâu, nhúc nhích.

Mãi đến khi Tạ Húc Đông tới, đặt tay lên vai : "Giang Lâm, đang gì thế? Ký túc xá gì mà ?"

Giang Lâm gì.

Tạ Húc Đông cũng để ý nhiều, dù bình thường cũng im như thóc.

Anh theo ánh mắt của Giang Lâm về phía ký túc xá, đột nhiên thở dài: “Không Đại Xuyên thế nào ? Sao cứ cố chấp chạy tới đảo gì? Trước ở cùng , tên đó thích nhất là trong chăn đánh rắm. Hồi đó ghét lắm, nhưng giờ xa thì nhớ, khi nào ba chúng thể tụ họp.”

Giang Lâm dừng một chút, : "Không cơ hội ."

Tạ Húc Đông còn phát hiện , đùa: "Bây giờ đều bàn tán là viêm khí quản đấy, cứ thời gian là chạy về nhà..."

còn xong Giang Lâm ngắt lời: "Đại Xuyên hi sinh ."

Nụ của Tạ Húc Đông cứng , hồi lâu mới với giọng khó tin: "Cậu, mới cái gì? Tại Đại Xuyên hi sinh? Cậu đang đùa ? cho , đùa kiểu chẳng vui chút nào!"

Giang Lâm đầu , mắt đỏ ngầu: “Xưa nay bao giờ đùa mấy chuyện như .”

Nói xong về nhà.

Tạ Húc Đông sửng sốt một lát mới đuổi theo, giọng vẻ run rẩy: "Rốt cuộc là xảy ? Đại Xuyên đang yên đang lành, tại ... Hi sinh?"

“Uỷ viên chính trị , lợi dụng cơn bão, trốn theo tàu lên đảo. Trong lúc đánh Đại Xuyên thương, bây giờ sẽ về quần áo sạch sẽ, đó sẽ đón Đại Xuyên về.”

Mắt Tạ Húc Đông chua xót như muối rơi : "... cùng đón !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-681.html.]

Bạch Du lê cái mệt mỏi từ tiệm cơm về, mấy ngày nay cô và chị Lôi đều phụ nấu ăn cho tiệm cơm. Chẳng trách lúc đầu chị Lôi đồng ý cho cô , nấu cơm cho tập thể quả thật mệt.

Mỗi ngày khi trời sáng, cô đều đến giúp việc, đó bắt đầu bữa sáng, xong bữa sáng thì sẽ nghỉ ngơi để ăn, bắt đầu chuẩn bữa trưa, chỉ cho các cán bộ và chiến sĩ, còn cho những mất trong cơn bão. Những ngày họ nấu mấy trăm nồi thức ăn.

Cánh tay của cô như đang treo hai quả tạ nặng trịch, cái eo cũng nhức chịu nổi. Cũng may là kể từ ngày mai sẽ cần tới đó nữa, giờ cô chỉ mau chóng về tắm rửa ngủ một giấc cho hết ngày.

Trong nhà yên tĩnh, đưa cô nhóc và Niệm Niệm , Bạch Du lê đôi chân sưng tấy bếp, rót cho một ly nước thì Giang Lâm về.

"Sao hôm nay về sớm thế?"

Giang Lâm trả lời, thẳng đến bên cạnh cô đột nhiên ôm lấy eo cô, ôm chặt.

Bạch Du lập tức phát hiện : "Xảy chuyện gì thế?"

Giọng nghẹn ngào của Giang Lâm vang lên bên cổ cô: “Đại Xuyên .”

Bạch Du sửng sốt, giọng khống chế mà run run: "Ý của là Đại Xuyên còn nữa?"

Sẽ như cô nghĩ chứ?

thế ? Cách đây lâu còn Cát Đại Xuyên lập công lớn mà, vì mất một cách đột ngột như ?

Giang Lâm cho cô sự tình, đó : “Giờ quần áo, đó đến đảo Khai Vân đón Đại Xuyên.”

Mất một lúc lâu Bạch Du mới hồn, thốt một chữ từ trong cổ họng khô khốc: "Được."

Sau đó hai gì nữa, Giang Lâm tắm rửa quần áo, còn Bạch Du thì chiếc ghế đẩu trong bếp, nước mắt nén rơi lã chã.

Tại như thế?

Cát Đại Xuyên còn trẻ như , vì đột ngột qua đời?

Bạch Du trong bếp hồi lâu, Giang Lâm lúc nào cô cũng .

Bà Bạch về cháu gái như thế thì giật nảy , còn tưởng chuyện gì đó xảy , khi chuyện của Cát Đại Xuyên, bà cũng rơi nước mắt, than thở thế sự vô thường.

Giang Lâm, Tạ Húc Đông và hai ngư dân thuyền đến đảo Khai Vân. Mặc dù sức bão yếu nhiều nhưng sóng biển vẫn lớn, nếu ngư dân cùng đủ kinh nghiệm thì thể họ hất xuống biển .

Toàn bộ quá trình đều nguy hiểm. Khi đến đảo Khai Vân, quần áo của đều sóng biển dội ướt hết.

Đây cũng là đầu tiên Giang Lâm và Tạ Húc Đông đến đảo hoang Khai Vân . Khi thấy khung cảnh xung quanh, họ im lặng.

Trên đảo một ngọn cỏ nào, núi đá lởm chởm, lối duy nhất dẫn đến doanh trại cũng gập ghềnh. Lúc , đảo đang cực kỳ yên lặng, thấy bóng nào, điều đó cũng đồng nghĩa với việc hy vọng cuối cùng của họ tan vỡ.

Giang Lâm dẫn đầu, chạy như điên về phía doanh trại, theo là Tạ Húc Đông.

Khi họ leo lên bậc cuối cùng, một t.h.i t.h.ể úp sấp đập mắt họ. Dáng thấp bé, trông cao đến 1m65.

Cả hai cùng lúc thở phào một .

khi phòng, thở chợt nghẹn trong lồng ngực, như thể rắn độc cắn cổ họng cho ngạt thở.

Họ thấy Cát Đại Xuyên mặt đất, cơ thể và mặt đất đều nhuộm đỏ màu máu. Đôi mắt của Cát Đại Xuyên đang chằm chằm tấm sắt cách đó một gang tay, tắt thở từ lâu.

"Đại Xuyên! Đại Xuyên, tỉnh !"

Tạ Húc Đông đau đớn hét lên, lao tới ôm lấy t.h.i t.h.ể Cát Đại Xuyên lay lay, như thể như sẽ thể đánh thức .

Giang Lâm nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, mu bàn tay nổi lên gân xanh.

Đồ đạc trong phòng đơn giản, một cái giường, một cái bàn, bàn một ngọn đèn dầu thắp, trong phòng nồng nặc mùi hôi thối, trong góc một đàn ông to cao đang co ro, hai tay hai chân trói, miệng nhét tất.

Loading...