Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày - Chương 688

Cập nhật lúc: 2025-03-30 15:11:30
Lượt xem: 150

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thuận Buồm Xuôi Gió” cùng dùng kỹ thuật đơn giản nhất nhưng nó đặc biệt ở chỗ là bộ khuôn mẫu khảm nạm trong một cái mâm nhỏ màu trắng dáng tròn, khác với những tác phẩm lập thể . Mâm nhỏ màu trắng dáng tròn nền, một chiếc thuyền giương buồm chạy biển cả, tầng tầng lớp lớp bọt biển, chim Hải Âu bay lượn, còn thể thấy cây bên bờ, bên cạnh còn dựng một dòng chữ… Thuận buồm xuôi gió.

Ba tác phẩm giống tính đại diện, Bạch Du lòng tin với những tác phẩm , chỉ cần là mặt thì sẽ vẻ ngạc nhiên.

Đương nhiên là Bạch Du cung cấp miễn phí cho công xã ba tác phẩm , khi nhà máy mở, công xã mua với giá cả thỏa đáng.

Âu Dương Văn Khiên bày tỏ vẻ ý kiến nữa.

Anh thích chiếm lợi, Bạch Du, thợ cả Ngũ và thợ Triệu bỏ tiền lớn và tâm sức để chế tác những tác phẩm , thể nhục chịu bỏ một xu nào để chiếm thành của riêng chứ.

Sau khi bàn bạc xong tất cả chuyện thì cũng tới giờ ăn trưa, Bạch Du định mời hai ăn cơm.

TBC

Nào ngờ cô mới lên tiếng, Âu Dương Văn Khiên kéo Hạ Hải Sinh lên, rằng “Chúng đói, chúng đói chút nào”, đó vội chạy khỏi sân.

Hạ Hải Sinh kéo đói chạy, dáng vẻ vô cùng buồn .

Suýt chút nữa là Bạch Du tiếng.

thấy hai đàn ông chạy từ nhà Giang Lâm, đó cũng thấy Bạch Du tới nhà thợ cả Ngũ cùng với bọn họ, cảm thấy vô cùng tò mò.

Chẳng qua tò mò thì chỉ là tò mò nhưng cũng nghĩ , đầu tiên là Giang Lâm thật sự ưu tú, chỉ cần Bạch Du ngu, chắc chắn sẽ vứt bỏ Giang Lâm để chọn một đàn ông bằng , cuối cùng là đang giữa ban ngày ban mặt, bà Bạch và đứa nhỏ đều ở nhà, bậy cũng .

Bởi tò mò nhưng cũng dám cho ý kiến.

Bà Bạch định giữ hai vị khách ăn cơm, nào ngờ bà còn kịp lên tiếng thì hai bỏ chạy thấy , khỏi “Oán trách” Bạch Du giữ .

Bạch Du bà nội oán trách thật lòng nên sẽ để ở trong lòng.

Lúc ăn cơm, Bạch Du gắp hai miếng thịt cá chiên vàng bỏ miệng, thịt cá vị ngon, để dư vị vô tận cho ăn: “Bà nội, một trong hai là bí thư của công xã Phi Ngư, còn là cháu trai bí thư, tới là để đàm phán về chuyện hợp tác nhà máy đồ khảm xà cừ với chúa, những việc sơ bộ xác định, thể cháu sẽ càng thêm bận rộn, còn phiền bà nội chăm sóc hai đứa nhỏ giúp cháu, cực cho bà nội ạ.”

Nói xong cô gắp một miếng thịt ở phần bụng cá đặt chén của bà nội, chỗ ngon nhất của món cá ở phần thịt , đây khi còn ở thủ đô, bà nội luôn chừa cho cô ăn, giờ đổi là cô gắp cho bà nội ăn.

Bà Bạch chịu ăn miếng thịt ngon nhất một , bà gắp để trong chén của cô nhóc và Niệm Niệm: “Bà nội cực, đổi là cháu chú ý sức khỏe, khi trở về thành phố Quảng, cháu thể cân bằng hai việc ? Có chậm trễ việc học ?”

Bạch Du cẩn thận lựa xương cá giúp cô nhóc và Niệm Niệm, cô lắc đầu : “Không chậm trễ, cháu sẽ cố gắng cân bằng .”

Bà Bạch: “Có thể căn bằng , cháu cần lo lắng chuyện trong nhà, chuyện bà nội lo.”

“Bà nội là nhất.”

Bạch Du vươn đầu qua, cạ bờ vai của bà nội, giống như một con mèo con đang nũng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-688.html.]

Cô nhóc thấy thế, đôi mắt to tròn đảo vòng bắt chước theo cô: “Bà cố là nhất!”

Niệm Niệm thấy thế, vội buông đũa trong tay xuống: “Bà cố là nhất!”

“Hahaha… Sao các cháu giống mấy con khỉ con thế.”

Bà Bạch tươi tới mức vết nhăn hai bên mắt dồn thành hai đóa hoa, rõ ràng là vui.

Mặc dù cô nhóc bà cố đang vì điều gì nhưng cô bé cũng khúc khích theo, bên ngoài phòng ánh mặt trời sáng rực rỡ, bên trong phòng là tiếng ấm áp.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Bạch Du kiếm Phùng Chiêu Đệ.

Cả nhà Phùng Chiêu Đệ vốn ở trong căn cứ Hải quân nhưng kể từ khi cha cô đuổi khỏi quân đội, cả nhà cô cũng còn tư cách để ở khu nhà quân nhân, giờ cả nhà cô đang ở trong một đội sản xuất cách căn cứ Hải quân xa, thuê một căn nhà của khác, một tháng một đồng.

Tiền thuê đắt nhưng đối với Phùng Chiêu Đệ đang việc thì đây là một khoản chi nhỏ.

Bạch Du đạp xe đạp hỏi đường nhà họ Phùng, mặc dù nghĩ tới tình cảnh nhà họ Phùng nhưng khi thấy, cô vẫn chút ngạc nhiên.

Hai căn nhà tranh rách rưới, trong đó một căn nhà bão thổi sập, sửa chữa gần đây nhưng dáng vẻ vẫn vững chắc, thể sụp đổ bất cứ lúc nào, khiến sợ khiếp vía.

Trước cửa một phụ nữ chồng đang , mái tóc thưa thớt của phụ nữ chồng búi lên bằng dây thừng, lộ cái trán trụi lủi đầy nếp nhăn, sắc mặt tái nhợt, đôi gò má lõm trong, dáng vẻ bệnh nặng vẫn khôi phục , cơ thể một mét năm mấy ghế đẩu, từ xa trông nhỏ gầy.

Đó là của Phùng Chiêu Đệ, đây cô gặp bà vài , khi xảy chuyện cô cũng tới nhà họ Phùng thăm đối phương vài , kể từ khi cô tới thành phố Quảng để học thì còn gặp đối phương nữa.

Không ngờ lâu gặp mà sức khỏe của bà vẫn khôi phục nhưng trạng thái tinh thần tệ, so sánh dáng vẻ như tro nguội lúc , ít nhất là giờ trong mắt bà thêm vài phần sức sống.

Bé gái bên cạnh phụ nữ thấy Bạch Du , cô bé dùng tay vỗ đùi : “Mẹ ơi, mau kìa.”

Mã Tú Lan ngẩng đầu lên, thấy Bạch Du là run lên, ngay đó là nở nụ : “Đồng chí Bạch, cháu tới đây? Cháu tới kiếm Chiêu Đệ ?”

Bạch Du xuống xe đạp, tiện tay xách đồ ăn lót và trái cây từ tay lái xuống, cô đưa cho bà : “ ạ, cháu tới kiếm Chiêu Đệ, cô ở nhà ạ?”

Mã Tú Lan thấy cô xách đồ tới cho nhà , bà liên tục xua tay đầy lo sợ: “Không , , nhà thím thể nhận đồ đắt tiền như , ngày thường nhà thím đồng chí Bạch giúp đỡ nhiều , nhà thím thể nhận những thứ !”

Ba cô em gái của Phùng Chiêu Đệ ở bên cạnh, chằm chằm những món đồ trong tay Bạch Du, trong mắt tràn đầy sự khát vọng, đứa nhỏ nhất còn cách che giấu khát vọng, nuốt nước miếng liên tục.

Cho dù là , mấy đứa nhỏ cũng quấy đòi ăn, rõ ràng là dạy , nghèo đáng sợ, đáng sợ là chí ngắn, để mặc bản mục nát trong bùn nát.

Bạch Du lấy đồ ăn lót , đặt trong tay từng ba đứa bé gái: “Cầm , đồ ăn mua là để ăn.”

Mấy bé gái về phía , khi nhận sự đồng ý của thì mới sôi nổi ngỏ lời cảm ơn: “Chúng em cảm ơn chị Bạch!”

Sau đó ăn ngấu nghiến, hai đứa lớn còn , đây khi Phùng Chiêu Đệ còn việc ở nhà khách, cô sẽ lén mua chút đồ ăn mang về cho các cô bé nhưng đứa nhỏ nhất từng ăn mấy món đồ ăn lót bao giờ. Lúc vẫn ăn ngừng, ăn vô cùng gấp, khi ăn xong còn l.i.ế.m ngón tay, vẻ mặt thỏa mãn.

Loading...